Lâm Triều Tịch cảm thấy con đường dài nhất trần đời cô từng nếm trải, chính là đống đạn bọc đường của Giới Nhiên.
Để mà đặt một cái tên cho đống chiêu trò này… cô quay sang nhìn Bùi Chi…
“Thật sự rất khá.” Bùi Chi nói.
Nếu không phải đang trong lớp học, dưới con mắt của biết bao người ngồi đây, Lâm Triều Tịch chắc chắn sẽ hỏi Bùi Chi: “Thật sự rất khá là ý gì chứ”, “Không muốn làm lớp trưởng nên cậu không trả lời chứ gì”, “Cậu và Giới Nhiên đã thông đồng với nhau từ khi nào rồi hả” …
Nhưng lúc này, cô chỉ có thể nói: “Anh Bùi, anh thay đổi rồi.”
Nghe cô nói vậy, Bùi Chi không khỏi bật cười.
Nắng ấm ngày đông, bạn học Bùi Chi cười lên lại là trời quang trăng sáng. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lâm Triều Tịch đỏ cả mặt, thật không có tiền đồ, cô vội quay đầu nhìn Giới Nhiên, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.
“Bạn Lâm Triều Tịch nghiêm túc thế, có vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng cống hiến vì bạn bè rồi nhỉ.” Giới Nhiên nói.
Một số học sinh lén liếc cô với cái nhìn ngờ vực.
Dù sao mọi người cũng chẳng quen biết cô, dạng người trả lời đúng câu hỏi nên được giáo viên cho làm lớp trưởng như cô, nhìn thế nào cũng không đủ để quần chúng nể phục.
“Thầy ơi, lớp học bình thường sẽ thông qua phương thức dân chủ bầu chọn để…”
“Em có thấy lớp mình giống lớp bình thường không?” Giới Nhiên cười.
Lâm Triều Tịch: “…”
Đám học sinh tẽn tò với câu nói của Giới Nhiên, không ai dám đứng ra phản đối.
Nhóm bốn người trường Vĩnh Xuyên ngồi hàng đầu càng chẳng quan tâm ai làm lớp trưởng, thứ bọn họ quan tâm là câu nói hồi nãy của Giới Nhiên.
“Cái gì gọi là vấn đề của Toán học, phải dùng ngôn ngữ Toán học để tư duy ạ?”
“Ngôn ngữ Toán học là gì ạ?”
“Tiết học đầu tiên này có ý nghĩa gì ạ?”
“Cái này hả, chút nữa rồi nói.” Giới Nhiên thản nhiên đáp lại, sau đó lại nhìn cô: “Làm phiền bạn Lâm Triều Tịch cống hiến vì bạn bè một chút, mau lên đây giúp thầy phát đồ cho các bạn.”
Giới Nhiên liên tục bày trò, Lâm Triều Tịch không dây dưa với chức lớp trưởng nữa, cô dứt khoát bước lên bục giảng.
Lúc cô đi ngang qua bàn của Trần Sở, cậu ta nở nụ cười giả tạo tiêu chuẩn với cô, Lâm Triều Tịch rùng cả mình, tên “phản diện” này còn đáng sợ hơn tên trước.
Giới Nhiên đặt một chồng giấy lên bàn, anh trịnh trọng đưa cô phát xuống, cảm giác rất long trọng.
Lâm Triều Tịch vừa phát vừa cúi đầu xem thử.
Nội dung trên giấy cũng không có gì quá quan trọng, chỉ là lịch trình tập huấn mỗi ngày, thời khóa biểu hàng ngày, và phòng dạy học.
Cô thản nhiên phát giấy cho mọi người, sau đó bỗng phát giác, phòng dạy học hình như có vấn đề?
Lớp họ chủ yếu sẽ học ở phòng 502 tòa nhà số 1. Nhưng mỗi tuần sẽ có vài tiết học ở giảng đường bố trí kiểu hình bậc thang trong thư viện, cũng chính là phòng 301.
Trong trí nhớ của cô, giảng đường trường Đại học Tam Vị được sắp xếp rất quy cách và tinh tế.
Các phòng kết thúc bằng đuôi 01 đều là giảng đường dạng bậc thang, đuôi 02 là các lớp học nhỏ.
Cô đảo mắt quanh lớp, cảm thấy kì lạ.
Vì sao một lớp tập huấn chưa đến 30 người như họ lại bị sắp xếp ngồi học trong giảng đường cho gần trăm người?
Nghĩ đoạn, cô ngẩng đầu nhìn Giới Nhiên.
Giới Nhiên đang quay lưng với cả lớp, tay cầm giẻ lau bảng lau sạch những công thức ban nãy vừa viết lên.
Đúng lúc này, cửa phòng 301 bên ngoài vang lên tiếng giới thiệu: “Đây là một trong những phòng học của các em sau này.”
Tức thì, cửa phòng bỗng được mở rộng, Lâm Triều Tịch không kịp rút lui, cô chính thức đụng độ với đám học sinh nhung nhúc ngoài cửa.
Mình cô chạm trán với mấy chục người bên ngoài, cảnh tượng vô cùng gượng gạo, thậm chí đến thầy giáo dẫn dội cũng hóa đá mấy giây.
“Đến rồi à?” Giới Nhiên dừng lau bảng, anh vỗ vỗ hai tay.
Giáo viên dẫn đội nọ khôi phục thần trí: “Lớp của Thầy Giới đến sớm quá nhỉ.”
“Ừ, sớm.” Giới Nhiên cười, lại ném cuộc đối thoại vào ngõ cụt.
Lâm Triều Tịch nhìn về bên này, lại ngó sang bên kia, chỉ thấy cậu nam sinh đứng đầu hàng ngoài cửa trông rất quen. Nhưng nhìn bọn họ không giống sinh viên đại học, so với sự non nớt của học sinh cấp hai, đám người ngoài cửa cao lớn hơn chút, bởi vậy đây có lẽ là học sinh cấp ba?
Học sinh cấp hai và cấp ba cùng tập huấn ư? Không biết lần này phó hiệu trưởng Trương lại bày trò gì nữa. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Dù sao về sau mọi người đều là bạn cùng lớp cả, đã thế còn lớn hơn họ một hai lớp, cô vẫn chớp chớp mắt, mỉm cười chào hỏi đám học sinh cấp ba đứng bên ngoài.
——
Lưu Chí Viễn đứng ngoài cửa, nhìn nữ sinh đứng trong lớp, anh cảm thấy đối phương cười thật ngọt ngào, dường như trời sáng mây trong, ánh nắng ban ngày đều hội tụ trong mắt cô.
Tuy nhiên khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô: “Mọi người đều là bạn cùng lớp nên phải tạo quan hệ tốt đẹp” ở chỗ, là một thành viên của đội Olympic Toán cấp tỉnh, Lưu Chí Viễn nhìn thoáng qua tình hình trong lớp, cậu nhanh chóng đoán được ý đồ của giáo viên, bởi vậy nên hơi tức giận.
Cậu từng nghe nói, sau khi trại đông Olympic Toán toàn quốc cấp THPT kết thúc, vì đội họ chỉ có duy nhất một người được lọt vào top 60 toàn quốc, giáo viên trong tỉnh cảm thấy vô cùng mất mặt, vô cùng thất vọng với họ, dự định từ bỏ đám cấp ba vô phương cứu chữa này để tập trung bồi dưỡng từ học sinh cấp hai có thực lực khá giỏi, nhắm vào danh sách thi đấu toàn quốc năm sau.
Nhưng lúc này, khi giáo viên thực sự triệu tập đám học sinh cấp hai về đây, còn bày sờ sờ ra trước mặt họ, Lưu Chí Viễn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Đối với cậu, những học sinh cấp hai đang ngồi trong lớp kia là sự khiêu khích của giáo viên dành cho đám cấp ba bọn họ, từ giờ trở đi họ chỉ có thể là đối thủ.
Cậu nghiêm mặt, không để mình lung lay trước ý muốn kết thân của nữ sinh kia. Những học sinh khác sau lưng cậu cũng vậy, mặt mày ai nấy cứng ngắc, không một ai muốn bước lên trước.
“Thầy Vạn.” Cậu nhỏ giọng nhắc nhở giáo viên dẫn đội họ, ý muốn để thầy đáp lại.
“Ừ, Lưu Chí Viễn, em dẫn các bạn vào lựa chỗ ngồi đi.” Vạn Dương nói.
——
Kể từ khi nghe được ba chữ Lưu Chí Viễn, bộ não Lâm Triều Tịch đơ ra như bị sét đánh. Chuyện gì thế này, tình tiết cốt chuyện sao bỗng trở nên máu chó thế này??
Lưu Chí Viễn đứng cách cô không đến hai bước chân, anh ta vẫn mang dáng vẻ ngây ngô của học sinh cấp ba.
Nhưng dáng dấp rất cao, khuôn mặt chín chắn, rất giống với điệu bộ sau này ngồi trước mặt cô trong quán cà phê, cao cao tại thượng tuyên bố tiêu chuẩn kén vợ.
Bảo sao trông quen thế.
Vài năm sau, bọn họ sẽ ngồi trong một tiệm cà phê theo sắp xếp của người khác, cùng uống một ly cà phê, thực hiện một cuộc xem mắt không thể bình thường hơn giữa hai người lớn.
Ở một khía cạnh nào đó, Lưu Chí Viễn đã gián tiếp thay đổi cuộc đời cô, khiến cô vô cùng sợ hãi về số phận mình đã biết, cũng như quyết tâm sẽ thay đổi một vài điều.
Nhưng lúc này…
Lưu Chí Viễn không quen biết cô, đây là lần đầu họ gặp mặt, cô nên tỏ ra tự nhiên một chút…
Mãi lúc sau, các học sinh cấp ba lần lượt lật ghế ngồi xuống, Lâm Triều Tịch mới hoàn hồn, cô dịu lại tâm tình.
Nhưng cơn sốc vẫn còn đó, Giới Nhiên lại chưa cho cô về chỗ, đang định lẻn về thì bị một giáo viên khác gọi lại.
“Bạn học sinh này sao còn chưa về chỗ?”
“Tạm thời chưa cần đi vội.” Giới Nhiên nói: “Giới thiệu với thầy Vạn Dương, ban nãy Lâm Triều Tịch là học sinh đầu tiên giải được bài toán trên bảng, hiện giờ đang làm lớp trưởng lớp tôi.”
Vạn Dương sớm đã chú ý đề bài trên bảng, anh húng hắng một tiếng: “Vậy à, bạn Lâm Triều Tịch giỏi thật.”
“Tôi tin học sinh của ông cũng giỏi hệt vậy.” Giới Nhiên nói.
Nghe xong câu này, đám học sinh cấp ba ngồi tại chỗ dựng thẳng sống lưng. Người nhanh tay đã kịp lấy nháp ra giải đề.
Đám học sinh cấp hai ngồi đằng trước vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, một học sinh mạnh dạn hỏi: “Thầy Giới ơi bọn họ là ai vậy ạ?”
“Thành viên đội tập huấn Olympic Toán cấp THPT tỉnh mình, toàn đàn anh đàn chị của các em cả đấy.”
“Wao! Đỉnh quá.”
“Đội Toán cấp tỉnh thật ư?”
“Vậy hẳn là họ sẽ được tham gia giải đấu toàn quốc chứ?”
Đám học sinh cấp hai lao nhao bàn tán, những lời khen ngợi ấy trái lại chỉ khiến Lưu Chí Viễn áp lực gấp đôi.
Nhìn nữ sinh đang lúng túng trên bục giảng, đối phương trông có vẻ đứng ngồi không yên, mặt hơi ửng đỏ, cô da diết nhìn về chỗ ngồi của mình, khao khát được đi xuống.
Nhưng thầy giáo hướng dẫn cấp hai lại rất kiên quyết giữ cô lại, Lưu Chí Viễn nhận ra, đây có lẽ là thử thách đầu tiên của đội tập huấn cấp ba bọn họ.
Bài toán học sinh cấp hai giải được, bọn họ cần bao nhiêu lâu mới làm xong?
Cậu cúi đầu, nghiêm túc làm bài, suy nghĩ duy nhất là: Không thể thua.