Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 120




Hồi tiểu học, Lão Lâm cũng từng sửa lại một quyển sách Toán cho cô như thế này.

Đương nhiên nếu so với quyển sách hiện tại, quyển bí kíp của “vua tính nhẩm” đơn giản hơn nhiều vì chỉ có tác phẩm của một mình Lão Lâm, còn quyển sách này ấy à… Quả là là nhiều tác giả.

Chẳng hiểu sao Lâm Triều Tịch lại nghĩ đến một từ trong ngành Tội phạm học, là từ “Thuyết cửa sổ vỡ”. Là thế này: Nếu có người đập vỡ một ô cửa sổ, mà ô cửa này lại không được sửa chữa kịp thời, vậy thì những người khác có thể sẽ được ô cửa vỡ đầu tiên làm mẫu, dẫn đến đập vỡ cả những cửa sổ khác.

Tình cảnh của quyển sách này cũng gần như thế.

Theo lẽ thường, mọi người sẽ rất giữ gìn những quyển sách đi mượn, không để lại bất cứ dấu vết gì trên sách.

Còn quyển sách này lại bị viết vẽ tùm lum, chắc chắn là có ai đó đã tiên phong viết những ghi chú đầu tiên, người mượn thứ hai nhìn thấy cũng viết tùm lum theo, cứ thế cứ thế, người mượn sau càng không kiêng nể gì, viết kín như xả đạn.

Cô có một nghi ngờ rất xác đáng rằng những dòng chữ đầu tiên là của Lão Lâm, dù sao cũng chỉ có đồng chí Lão Lâm mới không màng phép tắc như thế.

Nhưng theo lẽ thường, nếu một quyển sách bị “bôi bẩn” quá nhiều hoặc bị tổn hại quá nghiêm trọng thì có khả năng sẽ bị loại khỏi giá sách. Nhưng nó vẫn nằm ở đây, chứng tỏ lúc thủ thư thu sách đã cố tình mắt nhắm mắt mở.

Sinh viên thì noi theo nhau từ lứa này sang lứa khác, thủ thư thì dung túng, còn cả vị sinh viên đầu tiên viết những ý kiến mình…

Lâm Triều Tịch nhìn qua một lượt kệ sách trước mắt, lần nữa mở tờ danh sách ra xem mười mấy đầu sách tiếp theo, bỗng thấy nơi này nhất định vẫn còn những câu chuyện rất thú vị.

Cô và Bùi Chi nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi tìm quyển tiếp theo.

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân lịch bịch nôn nóng vang lên sau lưng bọn họ.

Đồng chí Lục cố đè thấp giọng: “Mọi người đi cả rồi, các cậu làm gì đấy hả, đuổi theo nhanh lên.”

Ngoài cửa phòng đọc, tất cả thành viên tham gia đội tập huấn đều đang chờ bọn cô, họ đã bắt đầu có vẻ không kiên nhẫn.

Chị gái dẫn đoàn vẫy tay, Lâm Triều Tịch gấp đơn sách lại bỏ vào túi, cầm theo quyển sách đầu tiên tìm được, đi về phía mọi người.

——

“Lần đầu đến đã mượn sách rồi à Lâm Triều Tịch, chăm chỉ thật đấy.”

Đứng trước bàn mượn sách, Lâm Triều Tịch đưa tấm thẻ ra, đoàn người đã đi được một đoạn rồi, Trần Sở đi cuối cùng mỉm cười nói với cô.

“Cửa sau” của Trần Sở đi đến tận đây luôn, dai dẳng y như độ đáng ghét của cậu ta, Lâm Triều Tịch chẳng buồn trả lời. Tiếng “tít” vang lên, thủ thư đưa lại sách, Trần Sở lại hỏi tiếp: “Cho tớ xem cậu mượn quyển gì được không?”

“Không.” Lâm Triều Tịch đáp.

Trần Sở vẫn không hề có vẻ gì là ngượng, còn rất thân thiện: “Bọn mình phải đi nhanh lên thôi, đi chậm quá ảnh hưởng đến người khác.”

“Chẳng biết ảnh hướng đến ai đâu, đằng nào bọn họ cũng chẳng đợi tôi.”

Có giọng nam nhẹ nhàng bật cười vang lên, hình như còn hơi quen quen.

Lâm Triều Tịch nhìn về phía đó, có một anh sinh viên đứng sau cô, cô tưởng là người xếp hàng mượn sách nên ban nãy không để ý, bây giờ nhìn kĩ lại… Áo sơ mi trắng, áo len đen, kính gọng vàng. Trông thì rất là nhã nhặn, đương nhiên cũng có khả năng là một tên “tiểu nhân ra vẻ quân tử”.

Lâm Triều Tịch khiếp sợ nhìn anh ta, mãi không thốt ra lời. Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Chào anh ạ.” Bùi Chi là người phục hồi nhanh nhất sau cơn chấn động.

“Thầy Giải?” Lâm Triều Tịch vẫn hỏi.

“Thầy… Sao thầy lại ở đây! Đã thế, sao thầy lại bị cận!” Lục Chí Hạo kinh hoàng.

“Giả thôi.” Giới Nhiên bỏ kính ra mắc lên cổ áo len, rất là tiêu sái.

Cách đó không xa, chị gái dẫn đoàn nhìn thấy Giới Nhiên thì tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng, chạy lại nói: “Đàn anh, cuối cùng anh cũng đến.”

Giới Nhiên mỉm cười xem đồng hồ: “Sao lại “cuối cùng”, hẹn là 2 giờ mà, anh còn đến sớm đây này.”

Chị gái dẫn đoàn đỏ mặt, Lâm Triều Tịch không ngờ Giới Nhiên đã biến thành hình mẫu đàn anh thế này, hình như còn rất được các em gái hoan nghênh.

Đám học sinh cấp hai cũng quay lại theo chị gái.

Đứng ngay trước cửa phòng đọc, chị gái dẫn đầu nhỏ nhẹ giới thiệu cho đám nhóc: “Xin giới thiệu với các em, đây chính là chủ nhiệm lớp các em sau này, thầy Giới Nhiên, chị đi cùng các em đến đây thôi, từ nay trở đi các em sẽ đi theo thầy Giới.”

Đám nhóc sáng bừng hai mắt nhìn người thầy bảnh bao, chỉ những đứa từng tham gia tập huấn cúp Tấn Giang hồi tiểu học mới biết chân tướng, cảnh giác mà nhìn Giới Nhiên.

“Lục Chí Hạo, nhìn thầy kiểu gì đấy hả?” Giới Nhiên vẫn tươi cười.

“Hơi không yên tâm về thầy.”

“Đàn anh tốt bụng thế này, có gì mà không yên tâm?” Giới Nhiên quay lại nói với những đứa trẻ khác: “Phòng học ở trên tầng, chúng ta đi theo chị Tiểu Nghiêm lên xem nào.”

Chị gái dẫn đoàn được gọi là “chị Tiểu Nghiêm” lại đỏ mặt, lão Giới Nhiên này quả là rất thạo mấy trò chọc ghẹo, ba năm trôi qua, có vẻ như gã càng ngày càng xấu bụng.

Đoàn người tiếp tục di chuyển.

Giới Nhiên cố tình đi chậm lại, lôi kéo đám cô với Bùi Chi đi sau cùng.

“Lâu lắm không gặp, bạn Tiểu Lâm với bạn Tiểu Bùi có nhớ thầy không?”

“Hơi hơi ạ.” Lâm Triều Tịch và Bùi Chi đồng thanh.

“Hai đứa vẫn ăn ý như xưa.” Giới Nhiên vui vẻ như bạn cũ gặp nhau ôn chuyện, nhìn sang bên kia: “Bạn Tiểu Chương thì sao, bây giờ vai phản diện đổi người rồi à?”

Chương Lượng: “…”

Giới Nhiên nói quá thẳng thừng, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về người bạn Trần Sở đang trò chuyện thân thiện với chị gái dẫn đoàn, vất vả nhịn cười.

Khoảng cách sau ba năm không gặp Giới Nhiên nhanh chóng được kéo gần.

“Thầy Giải, sao bây giờ thầy lại chủ nhiệm đội tập huấn Toán thế?” Lâm Triều Tịch hỏi.

“Đã bảo mấy đứa bao nhiêu lần rồi, phải đọc là “GIỚI”, Giới Nhiên bất đắc dĩ, “Tôi thi lên thạc sĩ của Tam Vị, bây giờ đang theo học ở đây, vì quá nhớ nhung các em nên đành nhận nhiệm vụ nặng nề này.”

“Khoa Toán ạ?” Lục Chí Hạo khiếp sợ.

“Không Toán thì gì?” 

“Thầy siêu thật đấy!”

“Cảm ơn.”

“Thế thầy hướng dẫn của thầy là ai?” Chương Lượng đột nhiên hỏi.

“Đừng nói là giáo sư Tăng đấy?” Hai mắt Lục Chí Hạo tỏa sáng.

Ánh mắt Bùi Chi cũng sáng quắc một cách hiếm hoi, mong chờ Giới Nhiên trả lời.

Hồi tiểu học, đoạn phim diễn thuyết của giáo sư Tăng Khánh Nhiên hiển nhiên đã cắm rễ rất sâu trong lòng đám trẻ.

“Xời, mấy đứa không biết à, giáo sư Tăng của của chúng ta với giáo sư Phùng của Vĩnh Xuyên giờ rất ít hướng dẫn tiến sĩ, càng khỏi bàn cái cấp thạc sĩ như tôi.”

“Bọn em là học sinh cấp hai mà…”

“Bọn em làm sao mà biết nhiều thế được…”

“Cũng đúng.” Giới Nhiên chấp nhận sự dốt của bọn cô.

Vòng học thuật thực sự vẫn còn cách những đứa trẻ các cô xa lắm. Nhưng nghe thấy lời này, Lâm Triều Tịch vô thức nhìn sang Bùi Chi, người sau này sẽ trở thành học trò của giáo sư Tăng giờ vẫn mới chỉ là cậu nhóc…

“Cho tôi xem em mượn sách gì được không?” Giới Nhiên đột nhiên hỏi cô.

“Dạ?” Lâm Triều Tịch nghe lời đưa sách ra. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Giới Nhiên nhận lấy, cúi đầu xem tên sách, thoáng ngạc nhiên.

“Thầy Lâm bảo em mượn à?” Giới Nhiên vẫn rất khách khí với Lão Lâm, còn gọi Lão Lâm là thầy.

“Vâng.”

Trên đường hành lang thư viện, Giới Nhiên mở quyển sách ra xem vài trang: “Bây giờ tôi tin lời ngày xưa thầy ấy nói rồi.”

“Nói gì cơ ạ?”

“Thầy ấy nói, thầy ấy từng dạy ở đây.”