Phượng Kinh Thiên

Chương 560: Cái chết của lam vân (2)




Kim Viên cười: “Viện trưởng, người đừng cám ơn tôi, tôi chỉ là người đưa hàng mà thôi.”



Viện trưởng thuận theo ánh mắt của Kim Viên thì phát hiện trên bãi cỏ, Lam Vân đang ngồi chơi cùng bạn trẻ, dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô thật dịu dàng. Nhìn người bạn thân lại dịu dàng như trước đây, Kim Viên khẽ mỉm cười, có thể nhìn thấy cô ấy mở lòng nở một nụ cười vui vẻ lại lần nữa, trong lòng cô cũng cảm thấy an ủi, cũng cảm ơn sự tồn tại của những đứa trẻ này từ tận đáy lòng, là nhờ những đứa trẻ này đã khiến cho Lam Vần vui vẻ trở lại.



Viện trưởng vừa cảm kích lại vừa cảm khái nói: “Nếu như không phải nhờ cô2Lam, bọn trẻ cũng không thể có một cuộc sống tốt như vậy được.” Kim Viên khẽ mỉm cười: “Bây giờ thời tiết cũng dần dần trở lạnh rồi, khó trách Lam Vân lại bảo tôi mang quần áo mùa đông và mùa thu kèm chăn mền dày đến, viện trưởng không cần lo lắng nữa.” Viện trưởng rất bất ngờ: “Cô Lam suy nghĩ còn chu đáo hơn cả tôi nữa.” Việc ăn, mặc, đi, ở của mấy đứa trẻ đều được cô ấy cố gắng sắp xếp thật chu toàn, những đứa trẻ này gặp được cô ấy, thật là có phúc. Kim Viên ngồi xuống một cái ghế trên bãi cỏ, vừa cười vừa nhìn Lam Vân đang mỉm cười một cách dịu dàng, dạy cho bọn trẻ chơi trò chơi. Gió mùa9thu thổi qua, thoải mái đến mức muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc. Lam Vân ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt rơi trên người bọn trẻ ở cách đó không xa. “Thấy cậu như vậy, tớ cuối cùng cũng yên tâm rồi.” Kim Viên cười nhẹ nói.



Lam Vân khẽ mỉm cười: “Tớ định mua lại cô nhi viện này, như vậy thì cũng có chuyện để làm.”



Kim Viên bất ngờ mở to mắt, sau đó vui mừng đến mức bắt lấy tay Lam Vân lắc lắc: “Tốt quá rồi, Lam Vân, cậu cuối cùng cũng thoát ra được rồi.” Lam Vân nhìn người phụ nữ ba mươi bởi vì một câu nói của mình mà đôi mắt ửng hồng, trong lòng dâng lên một chút ấm áp. Cho dù cuộc đời cô có thất6bại triệt để, ít nhất cô cũng vẫn còn có người bạn Kim Viên này.



Chỉ là... không biết nếu như có một ngày Kim Viên biết được một bộ mặt đen tối trong lòng cô, thì cô ấy có chịu được không?



Kim Viên thấy cô yên lặng, tưởng rằng cô lại nhớ đến những chuyện không vui, liền vỗ nhẹ lên tay cô: “Tớ vẫn luôn lo lắng cậu sẽ bỏ rơi bản thân, bây giờ cuối cùng tớ có thể yên tâm rồi. Anh hai nói đúng, cậu là người phụ nữ kiên cường nhất, khó khăn nào cậu cũng vượt qua được hết.”



Trong lòng Lam Vân khẽ động: “Vậy sao?” Không hổ là anh Kim, anh ấy cuối cùng vẫn cảm nhận được, chỉ là, không biết anh ấy cảm nhận được bao nhiêu?0Có điều, những điều này đã không còn quan trọng nữa. Cho dù anh Kim có cảm nhận được, cũng chỉ là cảm giác, chút tự tin này cô vẫn có.



Mười lăm tháng bảy, Tết Trung Nguyên, cũng là Tết âm, Lam Vân tự mình lái xe đến khu mộ ở Dương Sơn để cúng bái cha mẹ cô. Ngay lúc cô xuống núi, trời đã bắt đầu đổ mưa phùn.



Cơn mưa cũng không lớn lắm.



Lúc sắp vào đến thành phố, cô bỗng thấy có một con mèo dầm mưa ướt nhẹp chạy đến trước xe. Theo bản năng, cô dường như nghĩ cũng không kịp nghĩ liền vội vàng bẻ tay lái hết cỡ, chạy thẳng vào góc nhỏ bên đường. Cô dường như không còn khống chế được thắng xe và hướng dừng xe7nữa. Bản thân Lam Vân rất ít khi lái xe, đa số đều có tài xế chở đi, gần đây thường hay đến cô nhi viện nên mới thử lái xe một mình, cho nên cô không quen lái xe lắm. Chiếc xe xông vào đường núi rồi xe mất đi sự khống chế mà lật ngửa ra.



Sức lật xe vô cùng mạnh mẽ, khiến cho cơ thể Lam Vân trong khoảnh khắc ấy phải chịu phải một áp lực vô cùng lớn, cơn đau đớn tột độ khiến cô mất đi cảm giác. Trước khi mất đi ý thức, khóe miệng Lam Vân cố gắng cong lên thành một nụ cười.



Cô thật sự không ngờ rằng mình lại bởi vì tránh một con mèo mà chết. Chuyện này, đối với cô mà nói, là sự châm chọc đến mức nào cơ chứ? Đến cả người cô còn dám giết, nhưng vừa rồi nghĩ cũng không kịp nghĩ liền chọn tránh khỏi con mèo lang thang ấy.



Như vậy cũng tốt, đợi đến khi cô gặp lại cha mẹ và con gái, ít nhất cô cũng không phải bởi vì tự sát mà mất hết mặt mũi, không dám gặp họ. Chỉ là không biết sau khi chết thì người ta sẽ đi đến một thế giới như thế nào nhỉ? Cũng may, cô đã báo được thù, tất cả kẻ thù của cô đều sẽ sống rất cực khổ. Cũng may, cô đã quyên góp cho cô nhi viện một khoản lớn. Có Kim Viên ở đó, cô tin rằng những đứa trẻ mang đến sức sống mới cho cô trong cô nhi viện ấy sẽ được chăm sóc rất tốt. Cũng may, người thừa kế tài sản của cô đã được đổi thành Kim Viên từ sau khi Kỳ Kỳ rời khỏi cô rồi.



Cũng may, cô đã thành thực viết hết những chuyện đáng sợ mà cô làm vào di thư gửi cho Kim Viên rồi.



Tuy rằng cảm thấy có chút tội lỗi vì để cho cô ấy biết được bộ mặt hiểm ác mà không ai biết của cô, nhưng, cô thật lòng xem Kim Viễn là bạn bè. Là bạn bè, thì không thể lừa dối nhau, Kim Viên có lẽ sẽ hiểu được sự thành thực vào những giây phút cuối cùng của cô chứ?



Lam Vân từ từ nhắm mắt lại, hóa ra, cảm giác chết đi chính là như vậy...