Sắc mặt Lam Vân lạnh xuống: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không cho các người một cắc bạc nào cả, muốn ầm ĩ như thế nào tùy mấy người, tôi mỏi mắt mong chờ.”
“Cô... đồ phụ nữ nhẫn tâm, dù có thể nào thì đó cũng là em trai của Kỳ Kỳ, coi như cô không nể mặt hai ông bà già này, không nể tình Trần Bạch, thì cũng phải nghĩ cho Kỳ Kỳ mà cứu...” Bà Trần đột nhiên im bặt, bà ta không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lam Vân, nhưng một luồng khí lạnh vẫn xông từ lòng bàn chân thẳng lên tim bà ta. Lam Vân nhìn bà ta chằm chằm, nhẹ giọng nói: “Đưa họ2ra ngoài, lập tức thi hành lời tôi nói lúc nãy.”
Quản gia cung kính khom lưng: “Vâng thưa tiểu thư.” Sau đó ông phất tay lên, bốn người bảo vệ lập tức bước đến kéo hai người ra ngoài.
Trong phòng khách nhà họ Lam, ánh mặt trời mùa hè tỏa sáng chói mắt ngoài cửa sổ, Kim Phương nhìn người phụ nữ mỏng manh tái nhợt đang ngồi trên sô pha trước mặt mình rồi nhẹ nhàng đặt tách cà phê trên tay xuống. “Lam Vân, tụi anh đến tìm em chỉ là muốn tiến hành hỏi thăm theo quy tắc, em... đừng để bụng.” Lục Hổ đang ghi chép nghe thể liền ngẩng lên nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình một9cái, trong lòng cậu thầm cười trộm, thật là hiếm khi thấy đội trưởng Kim dùng giọng điệu này để tra hỏi đấy? Xem ra đội trưởng Kim cũng sợ cô em gái mạnh mẽ của anh ấy ghê. Trước khi bọn họ đến, em gái của đội trưởng Kim đã cố ý xông vào cục để cảnh cáo đội trưởng Kim phải tự mình đến đây, buộc anh phải nói năng cẩn thận, nếu lỡ mà khiến cô Lam kích động thì cô ấy sẽ không nhận anh là anh hai nữa.
Trên thực tế, sau khi điều tra, vụ án này đã được xác định là chuyện ngoài ý muốn, nhưng ba mẹ Trần Bạch lại chạy đến đồn công an báo án,6bảo rằng Lam Vân đã chủ mưu bày ra sự cố rủi ro này, thế nên hôm nay cậu và đội trưởng Kim mới đến đây để tra hỏi theo quy tắc.
Lam Vần buông mắt, đừng để bụng à? Sao cô lại thấy lời này có chút khó hiểu nhỉ? Chẳng qua... cô quả thực cũng sẽ không để bụng nữa rồi.
“Anh Kim, chuyện qua lâu như vậy, em đã vượt qua nỗi đau rồi. Anh yên tâm, có chuyện gì thì anh cứ hỏi đi.”
Kim Phương nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục rũ mắt rồi bưng tách cà phê lên: “Em có biết sự cố nổ khí ga xảy ra ở Thành Loan tuần trước không?”
Lam Vân gật đầu: “Biết.”0Động tác uống cà phê của Kim Phương khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cổ một lúc, sau đó mới đắn đo chọn câu hỏi: “Nghe nói em còn ghi hình bản tin đó lại?”
Sắc mặt Lam Vận có chút ngạc nhiên, nhưng cô lập tức mỉm cười, nụ cười lại có chút chua xót. Sau đó, cô vươn tay cầm lấy điều khiển đang đặt trên bàn trà rồi bật tivi lên, trên màn hình ti vi rộng lớn đang chiếu bản tin ngày hôm ấy...
Kim Phương nhíu mày: “Tại sao em muốn ghi lại bản tin đó?”
Vẻ mặt Lam Vân có chút phiền muộn: “Em đã nhờ quản gia ghi hình lại, hai ngày đầu thì em thấy rất7sung sướng, cảm thấy đây đúng là quả báo, nhưng sau khi xem hai lần thì em không muốn xem lại nữa.” “Tại sao?” Lục Hổ ngồi cạnh Kim Phương không dẫn được mà nói xen vào. Kim Phương nhìn cậu ta một cái làm Lục Hổ rụt đầu, không dám hỏi nữa mà tiếp tục vùi đầu ghi chép. Lam Vận cười trong cay đắng: “Em sợ xem nhiều thì mình sẽ mềm lòng.” Còn tại sao lại mềm lòng, hai người họ đều hiểu rõ. “Em... oán hận Vương Oanh không?” Kim Phương lưỡng lự cả buổi mới hỏi ra câu này.
Lam Vân im lặng trong phút chốc, hai mắt cô nhìn thẳng Kim Phượng: “Dĩ nhiên là em oán hận rồi, nhưng hận cô ta thì có ích gì không? Em cũng không thể trở lại khoảng thời gian khi chưa lấy Trần Bạch được.”
“Về...” Về chuyện của ba mẹ Trần Bạch, Kim Phương quả thật có chút khó mà mở miệng. Lục Hổ thấy thế vội vã tiếp lời: “Về ba mẹ của Trần Bạch, cô Lam không... không đón họ về sao?” Bố mẹ Trần Bạch la ó muốn tố cáo Lam Vân không phụng dưỡng họ. Theo cậu thấy thì Lam Vân không hề làm sai, trái lại, cô đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, là do hai ông bà kia thật quá đáng, họ đã làm hết mấy trò nực cười nhất thiên hạ. “Tôi đưa họ tiền sinh hoạt thì họ lại đưa cho Vương Oanh dùng, thể thì tại sao tôi phải tiếp tục trả tiền phụng dưỡng họ nữa chứ? Tôi không có rộng lượng như trong tưởng tượng của các anh đâu.” “Nhưng... bây giờ hai cụ ấy không nhà... Ừm...” Giọng nói lúng túng của Lục Hổ dần dần im bặt dưới ánh nhìn của Lam Vân, cậu ta đau khổ nhìn về phía đội trưởng Kim, hai ông bà kia cứ ngồi lì ở đồn công an không chịu đi đâu cả. Kim Phương đặt tách cà phê xuống rồi đứng dậy: “Hôm nay hỏi đến đây thôi, nếu có yêu cầu gì thì tụi anh sẽ lại đến hỏi em.”
“Tất nhiên rồi.” Lam Vân đứng dậy đưa tiễn.
Sau khi đi được hai bước, Kim Phương bỗng dừng lại, rồi anh quay đầu nhìn cô nói: “Tụi anh có đề nghị đưa họ vào viện dưỡng lão, nhưng hai cụ khăng khăng không chịu đi, e rằng còn muốn làm ầm ĩ thêm nữa. Em rủ Viện Tử ra ngoài giải sầu với em nhé!”
Cậu cảnh sát ở bên cạnh kinh ngạc trừng to mắt, đội trưởng làm vậy có được xem là thiên vị tình riêng không? Hai cụ nhà họ Trần kia đã báo án tố tụng rồi, nên theo lý mà nói thì cô Lam không thể rời khỏi thành phố này chứ nhỉ? Càng khỏi nhắc đến chuyện xuất cảnh.
Lam Vân lắc đầu: “Không cần đâu anh Kim, em có thể đối mặt được.” Kim Phương nhìn cô thật sâu, sau đó không nói thêm gì nữa mà nhanh chân rời đi.
Sau khi đưa tiễn Kim Phương, sắc mặt Lam Vân trở nên hờ hững, cô không hề bất ngờ khi Kim Phương đến tìm mình.
Cô sẽ không làm ra chuyện đem mình chôn cùng, bởi kẻ thù của cô không xứng.
Cho dù là phạm tội, cô cũng phải thoát thân một cách hoàn hảo không kẽ hở. Mặc cho trên đời này cuối cùng chỉ còn lại mình cô, Lam Vân cũng phải sống cho thật tốt. Phí hoài bản thân chỉ cần can đảm nhất thời, mà sống sót, mới là lòng can đảm thật sự.
Hoặc có thể nói, thực ra thứ mà cô không dám làm nhất chính là phí hoài bản thân. Cái chết đối với cô không hề đáng sợ, điều đáng sợ chính là cô không còn mặt mũi để gặp bố mẹ và con gái mình, cô không thể tha thứ cho lỗi lầm có mắt không trọng của bản thân, cho nên, cô nhất định phải sống tiếp, đây là trừng phạt cô dành cho chính mình.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Lam Vân bắt máy, người gọi là Kim Viên.
Đây là lần đầu tiên Kim Viên gọi cho cô trong nửa năm nay. Kim Viên vẫn luôn không hiểu tại sao cô lại muốn đưa tiền cho bố mẹ Trần Bạch, vì chuyện này mà Kim Viền đã tức giận lâu đến thế.
Trên điện thoại, giọng nói của Kim Viên nghe hơi lớn, tâm trạng cũng có vẻ vui lắm.
“Lam Vân, cậu nên tỉnh ngộ từ sớm rồi. Cậu yên tâm đi, tớ đã lo liệu xong cả, không ai dám lấy chuyện này để gây rối cho cậu đâu.”
Lam Vân mỉm cười, cô đã cắt đứt mọi nguồn kinh tế của ba mẹ Trần Bạch. Trên người bọn họ có bao nhiêu tiền, không ai biết rõ hơn cô, mà ba người đang nằm trong bệnh viện sẽ tiêu tốn số tiền thuốc men khổng lồ, cũng giống như con đỉa khổng lồ đủ để hút khử máu hai người họ.