Không Vô Hồn tức giận đến mức muốn đánh Sở Tuyệt thật tàn bạo để Nguyên Vô Ưu cũng đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến việc nếu y tàn nhẫn đánh hắn lại khiến người phụ nữ khủng bố Nguyên Vô Ưu kia tức giận, e rằng người không thể sống tốt chính lày.
Tuy nhiên, tội chết có thể tha, tội sống khó tránh. Ai bảo Sở Tuyệt là đồ đệ trên danh nghĩa của y cơ chứ? Sư phụ đánh đồ đệ liên quan cái thá gì đến Nguyên Vô Ưu? Nghĩ đến đây, y không thừa lời nữa mà trực tiếp đánh người.
Rất lâu sau...
Không Vô Hồn vuốt ve lồng ngực, nơi đó đau đớn từng cơn, y đoán chắc mình bị nội thương rồi. Thật không ngờ cái khúc gỗ này lại coi trọng khuôn mặt đến thế, y đánh mặt Sở Tuyệt khiến hắn thật sự2tức giận rồi. Tốt xấu gì y cũng là sư phụ, là trưởng bối, tên tiểu thủ này dám đánh thật! Nhưng khi liếc mắt nhìn thấy quầng mắt bên trái của đối phương bị y cố ý đánh cho đen thui, sự bực bội trong lòng y cũng vơi đi không ít. Mặc dù mình chịu thiệt nhưng là chịu thiệt chỗ tối, đối phương vừa không được lợi vừa chịu đau chỗ sáng, tính ra thì y vẫn thắng rồi đúng không? Y thậTÂMuốn xem xem, Sở Tuyệt làm sao mà trưng bản mặt này để ngày đêm ân ái với Nguyên Vô Ưu được đây? Cuộc sống tân hôn nồng tình mật ý của bọn họ phải tạm ngưng rồi. Nghĩ đến đây, y chỉ cảm thấy sự ủ rũ trong lòng đã hoàn toàn tan biến, mặTÂMũi vui vẻ thoải mái rời đi. Mãi đến khi5Không Vô Hồn đi khuất, Sở TuyệTÂMới cười khổ hai tiếng, cũng không biết Vô Ưu nhìn thấy mặt hắn có bị dọa không nữa. Vết thương này quả thật rất ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn. Ngọc Thúy đang định ra ngoài thì vừa hay bắt gặp Sở Tuyệt định đi vào. Nàng chuẩn bị hành lễ thì nhất thời chấn kinh quên luôn cả động tác. “Công... công tử...”
Sở Tuyệt không nhìn ánh mắt khác lạ của Ngọc Thúy, thầm thở dài một tiếng bình tĩnh lại rồi ung dung đi vào. Vết thương này cũng phải mấy ngày mới khỏi, hắn cũng không thể vì bị thương mà không gặp Vô Ưu chứ? Sớm muộn gì cũng phải gặp, vậy thì việc gì phải lãng phí thời gian?
Phụt!
Vừa nhấc tách trà lên uống một ngụm, chợt nhìn thấy người đàn ông rõ ràng rất xấu hổ6nhưng làm bộ trấn tĩnh ôm quầng mắt thâm đen bước vào, Nguyên Vô Ưu không thể khống chế nổi mà phun hết nước ra.
“Chàng đây là...” Nguyên Vô Ưu giả vờ kinh hãi vỗ ngực, sau đó rất không có tình người mà bật cười thành tiếng. Ngọc Châu cúi đầu mím môi cười trộm, lặng lẽ dẫn hết người lui ra ngoài.
Khì khì! Nguyên Vô Ưu đặt cốc nước xuống, bước lên đi vòng quanh hắn hai vòng. Khi nhìn thấy quầng mắt thâm đen như gấu trúc của hắn, nàng thật sự không nhịn được mà bật cười ha hả. Sở Tuyệt thật bất đắc dĩ, hắn rất hối hận sao mình không đánh tên đầu sỏ kia thêm vài phát.
Nguyên Vô Ưu cười đủ rồi mới cố gắng đứng cứng nhắc tại chỗ, toàn thân nàng không ngừng run rẩy. Sau đó, nàng lại cười, cười5đến mức khiến hắn bực bội rồi kéo hắn ngồi xuống ghế quý phi, đầu ngón tay khẽ ấn vào vết thương của hắn, vừa buồn cười vừa đau lòng. Đánh nặng thật đấy, không chỉ quầng mắt bị bầm tím xanh mà cả trong mắt cũng đầy tia máu.
“Không Vô Hồn điên rồi, còn dám đánh mạnh tay như vậy.” Kẻ hạ thủ không chút lưu tình, chỉ có người đàn ông tính khí trẻ con kia mới dám làm chuyện điên rồ thể này. Y và Hắc Đào Hoa thật đúng là một đôi, lúc điên lên thì không cần mạng nữa.
Nhận được sự yêu thương mà mình muốn, sắc mặt nghiêm lại của Sở Tuyệt dần dịu hẳn đi, còn không quên kiêu ngạo kể cho nàng kết quả trận đánh. “Ta cũng đánh y rồi.” Hơn nữa còn đánh y không nhẹ đâu.
Nguyên Vô Ưu lại3buồn cười, người đàn ông của nàng sao mà dễ thương thế này nhỉ? Chẳng lẽ hắn không biếTÂMình ôm khuôn mặt bầm tím thế này, lại dùng giọng điệu kiêu ngạo để nói chuyện rất giống một đứa trẻ đang cáo trạng
sao?
“Tên quỷ kia đáng đánh, lần sau gặp một lần đánh một lần.” Nguyên Vô Ưu nói. Là vợ hắn, trong chuyện này nàng phải bảo vệ chồng nàng vô điều kiện, vợ chồng đồng lòng đối phó bên ngoài. Vết thương ở mắt nên cũng không dễ bôi thuốc, Nguyên Vô Ưu chỉ đành dùng mẹo dân gian: “Ta lấy trứng gà chườm lên cho chàng nhé?”
Không muốn mới là đồ ngốc. Sở Tuyệt không ngờ còn được lợi như vậy, vội vội vàng vàng gật đầu. Ngọc Châu nhanh chóng mang vào một bát trứng gà nóng đã bóc vỏ. Nguyên Vô Ưu thử độ ẩm, nàng rất hài lòng, Ngọc Châu từ trước đến nay làm việc vẫn luôn khiến nàng yên tâm.
“Đau không?” Xem ra Không Vô Hồn vẫn không nhớ kỹ bài học nàng dạy cho y rồi. Cái người không nhớ dai này phải dạy dỗ thật cẩn thận mới được, Nguyên Vô Ưu thầm nghiến răng. “... Cũng tàm tạm.” Sở Tuyệt đỉnh nói là không đau những lời đến bên mối liền sửa miệng. Người đàn ông thông minh này cảm thấy thỉnh thoảng tỏ ra yếu ớt vừa phải trước mặt phu nhân mình là rất cần thiết.
Hơn nữa, hắn không những không hối hận vì không đánh Không Vô Hồn thêm mấy cái, ngược lại còn cảm thấy áy náy vì vừa nãy đã làm người ta bị thương. Nếu như không phải Không Vô Hồn phát điên đánh lén hắn thì hẳn là Vô Ưu sẽ truy cứu hỏi hắn chuyện xảy ra ở đình hóng mát tối qua rồi. Nếu không phải nhờ có chuyện này thì bây giờ hắn đã phải đối mặt với cơn giận dữ của nàng.
Vì vậy, hắn đây là có phúc trong họa! Vô Ưu không những không có tâm trạng nào truy cứu hắn, nàng còn đích thân chăm sóc vết thương cho hắn, còn đau lòng vì hắn nữa! Lần này bị thương thật đáng!
Có lẽ sau này, hắn nên cảm ơn sự “khổ tâm” của sư phụ. “Người ngoài cuộc bàng quan, kẻ trong cuộc rối loạn, y cũng vì sốt ruột quá rồi.”
Liếc mắt lườm Sở Tuyệt lên tiếng nói giúp, khóe môi Nguyên Vô Ưu thẩm mím lại nhưng vẫn gật đầu: “... Đáng đời. Lúc Hắc Đào Hoa người ta theo đuổi y, ai bảo y cứ giả bộ làm gì, rõ ràng đã thích người ta từ lâu rồi mà còn nói cứng, Hắc Hoa Đào hiểu lầm, cho dù không phải là y cố ý thì ít nhất cũng là trong lòng, có ý thăm dò người ta.” Chỉ là tội nghiệp Hắc Hoa Đào sao lại yêu phải cái ông già vừa không có cảm giác an toàn vừa già mồm như thế này chứ.
Sở Tuyệt ngạc nhiên nhướng mày: “Ý nàng là y biết Hắc cô nương kia sẽ đến cướp hôn sao?”
Động tác trong tay Nguyên Vô Ưu hơi ngừng lại. Hắc cô nương thì Hắc cô nương vậy, dù sao gọi Hắc cô nương cũng tốt hơn gọi người ta là Hoa cổ nương. “Với bản tính to gan hơn trời của Hắc Đào Hoa, làm ra loại việc điên cuồng như cướp người của ta thế này, người hiểu nàng ta sẽ không bất ngờ. Không Vô Hồn đương nhiên hiểu Hắc Đào Hoa, hẳn trong đầu y cũng có dự đoán về phản ứng của nàng ta, chỉ là đợi xem người ta có dám phát điên vì hắn hay không thôi!”
Bằng không, nàng thật không tài nào giải thích được vì sao Hắc Đào Hoa lại chạy thẳng đến viện nơi nàng thành thân được?
Chắc chắn là lão già Không Vô Hồn âm thầm giật dây, cố ý dẫn dắt, còn về hậu quả... Có lẽ y biết chắc nàng sẽ không trút giận lên Hắc Đào Hoa. Chưa nói đến tác dụng của Hắc Đào Hoa và sự tán thưởng của nàng với nàng ta, chỉ riêng việc không Vô Hồn đến cầu xin thôi là nàng đã nể mặt y rồi!
Y chỉ vì muốn xem Hắc cô nương có làm đến bước này vì y không mà khiến cô nương nhà người ta gặp nguy hiểm ư?” Sở Tuyệt thật lòng cảm thấy nếu không Vô Hồn thật sự có suy nghĩ xấu xa này, thì kết cục bây giờ củay đúng là tự làm tự chịu, không đáng để bất cứ ai thông cảm cho.