Những lời nói đến bên miệng của Nguyên Vô Ưu biến mất, nàng đột nhiên cảm thấy thật ra không cần hỏi nữa, hỏi ngược lại sẽ làm tổn thương đến tình cảm của hắn. Nàng chỉ đặt hắn trong lòng, đợi đến một ngày, vấn đề này căn bản không cần nàng tốn tâm tư suy nghĩ thì đáp án cũng sẽ tự xuất hiện mà thôi.
“Vô Ưu, sao vậy?” Mãi không thấy nàng lên tiếng, Sở Tuyệt ôm nàng ngồi dậy, đôi mắt cứ mãi nhìn chằm chằm nàng. Nguyên Vô Ưu xua đi tất cả những suy nghĩ linh tinh, có lẽ nàng không nên nghĩ như vậy, đối với hắn mà nói, dường như cách nghĩ đó của nàng2là sai, điều nàng cần nghĩ duy nhất là làm thế nào để... bản thân yêu hắn sâu đậm.
Tâm sự nặng nề trong lòng phút chốc được thả lỏng, nàng đặt toàn bộ sự chú ý lên người hắn. Nguyên Vô Ưu nở nụ cười rồi lại ấn hắn xuống giường một lần nữa, cả người nàng đều dựa vào trong lòng hắn, sau đó nàng đưa khuỷu tay chống lên ngực hắn và chống cằm nhìn hắn, có chút hăng hái lại ngây thơ mà hỏi vấn đề không thể thiếu được của các cặp tình nhân: “A Tuyệt, ta có đẹp không?”
Sở Tuyệt nhướng cao mày, trong ánh mắt xuất hiện sự kinh ngạc khó mà thấy được, nhưng dần dần,5ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng lên, thực sự là sáng đến chói mắt người khác.
“Đẹp không?” Thấy hắn mãi vẫn không trả lời, ánh mắt Nguyên Vô Ưu khẽ chuyển động, lộ ra sự phong tình quyến rũ mà không hề hay biết, nàng vòng vo hỏi.
Sở Tuyệt cố gắng bình tĩnh, nhưng hắn phát hiện bản thân không cách nào bình tĩnh được. Hắn không thể khống chế được dục vọng mãnh liệt khi bị nàng quyến rũ, cho nên nàng không thể trách hắn thất hứa một lần nữa. “... Đẹp.” Vẻ đẹp của nàng tuyệt thế vô song, trên thế gian này chỉ có mình nàng mới khiến cho hắn muốn đem nàng nhập vào cả người6mình, không bao giờ chia xa nữa.
Nguyên Vô Ưu còn không chú ý đến người bị nàng mê hoặc đến nỗi giọng cũng trầm xuống, khóe miệng nàng cong lên thành một nụ cười vui vẻ. Mắt thấy hắn sắp biến thành sói, nàng ngược lại lại nâng vấn đề lên nữa, ngón tay thon thả trắng trẻo chỉ về phía ánh trăng không biết đã treo lơ lửng trên cao từ lúc nào, lại ranh mãnh ra chiều một lần nữa: “Vậy thì chàng nói xem ta và nó ai đẹp hơn?”
Sở Tuyệt đến nhìn cũng không thèm nhìn về phía mà nàng chỉ, chỉ là khẽ ngẩng đầu đối diện với nàng, mái tóc buông dài bởi vì động tác của5hắn mà trở nên tán loạn. Trong khoảnh khắc Nguyên Vô Ưu đang tràn đầy đắc ý thì bị động tác ấy của Sở Tuyệt làm cho ngây người mấTÂMấy giây. Chỉ trong khoảnh khắc vài giây này, đất trời xoay chuyển, vị trí của hai người bỗng nhiên thay đổi.
Hai tay nàng vốn dĩ đang chống lên ngực hắn bỗng chốc biến thành đỡ lấy lồng ngực của hắn. Nàng thử phản kháng một chút, tiếc là sức lực của nàng ở trước mặt hắn lại chẳng đáng là bao, rất nhanh chóng liền đầu hàng. Nàng không chỉ không có sức chống cự, thậm chí ngay cả khi thể cũng không vượt qua được kẻ địch, còn bị địch lấn át3nữa chứ. “Chàng xảo trá, vô sỉ” Nguyên Vô Ưu không dám tin mà mở to mắt, trong đôi mắTÂMang tràn đầy giận dữ nhìn hắn. Khóe miệng Sở Tuyệt cong lên thành một nụ cười mê người, sau đó hắn cầm lấy quân cờ màu trắng bắn nhẹ, khiến cho mấy tấm màn đã được buộc ngăn nắp trong đình mát buông xuống tùy ý mà bay bay trong gió. Tiếp theo, hắn dùng đôi mắt nóng bỏng như sư tử đang tuần tra quanh lãnh địa của mình mà nhìn nàng, mang theo giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc đến bên tai nàng.
“Ta cảm thấy dùng lời nói để trả lời vấn đề này của nàng thực là không có sức thuyết phục, nên ta quyết định dùng hành động thực tế để trả lời, nàng rốt cuộc đẹp đến như thế nào!” Tiếng nói cuối cùng kia gần như nỉ non khiến Nguyên Vô Ưu rung động, đôi bàn tay đang chống cự bỗng chốc trở nên không còn sức lực.
Tấm màn được buông xuống lại bay bay trong gió một lần nữa, Nguyên Vô Ưu nhìn người đàn ông rõ ràng là đang náo loạn kia, tất cả khí thế đều biến mất, ngay cả giọng nói phản kháng cuối cùng cũng trở nên yếu ớt: “Chàng... chàng đã đồng... đồng ý với ta rồi, không được giở trò... Hừ!”
Tiếng cuối cùng bị hắn bá đạo nuốt lấy, sau đó biến mất giữa khóe môi của hai người. Đôi môi gần kề, thắm thiết nồng nàn, khung cảnh yên bình trong định mát bỗng chốc không còn nữa. Gió nổi lên, màn mỏng bay bay, như có như không mà hé lộ đôi chút cảnh xuân nồng nàn bên trong định mát.
“Không... không được, chàng... chàng đã hứa là hôm nay sẽ... sẽ để ta nghỉ ngơi.” “... Ngày mai ta để nàng nghỉ ngơi.”
“Hôm... hôm qua chàng... đã nói như vậy mà... tên... tên lừa đảo nhà chàng... hừ.”
Cuối cùng, đôi phu thê vốn dĩ đã hứa hẹn là chỉ ngắm cảnh đêm trăng một cách đơn thuần cũng không được như ý. Đợi đến lúc Nguyên Vô Ưu mở mắt ra lần nữa, nàng không hề bất ngờ mà phát hiện ra rằng bản thân đang nằm trên giường, không chỉ là quần áo trên người đã được thay, mà cả người đều thoải mái sung sướng, hơn nữa... trời cũng đã sáng rồi.
Nghĩ đến việc hôm qua ở trong định mát vậy mà... nàng liền nhịn không được được mà bước xuống giường: tên vô lại, xem nàng làm sao trừng trị hắn. “Chủ tử.” Ngọc Châu vẫn luôn đứng chờ bên ngoài nghe động tĩnh mà bước vào, không đợi nàng hỏi liền nhanh chóng bình tĩnh mà trả lời: “Công tử bảo nô tỳ nói với chủ tử, công tử ra sân sau luyện công rồi.”
“...” Nguyên Vô Ưu nói không nên lời, hẳn có giỏi thì đừng chạy!
Ngọc Thúy ở bên cạnh nhìn không được mà cúi đầu cắn môi, chỉ sợ bản thân thật sự cười thành tiếng sẽ chọc giận chủ tử. “Nô tỳ hầu hạ chủ tử tắm rửa thay quần áo nhé?” Ngọc Châu hỏi. Trước kia, đây đều là việc của nàng và Ngọc Thúy, nhưng từ sau khi chủ tử thành thân, công việc này liền bị công tử giành mất.
Khuôn mặt Nguyên Vô Ưu đỏ ửng lên, cảm thấy lần này nàng phải thật sự trừng trị hắn mới được. Trong phòng, Nguyên Vô Ưu đang muốn tìm cách trừng trị hắn nhưng vẫn chưa tìm ra, mà nàng cũng không ngờ rằng sẽ có người giúp nàng trừng trị hắn. Trong rừng cây phía sau sân, Sở Tuyệt vốn đang luyện công bỗng gặp phải không Vô Hồn không biết bị điều gì chọc giận mà đột nhiên trở nên vô cùng hung dữ, vừa nhìn thấy hắn là giống như nhìn thấy kẻ thù mà liều mạng đánh nhau.
Sở Tuyết tuy là bất ngờ, nhưng đối diện với sự tấn công của đối thủ, hắn chưa bao giờ run sợ mà lùi bước. Cho nên, hắn đương nhiên sẽ không tiếc gì mà đi luyện công với sự phụ của hắn. Chỉ là đánh mãi đánh mãi, hai thầy trò không chỉ đánh đến nỗi bất phân thắng bại, không chỉ là tấn công nhau trên phương diện chiêu thức, mà ngay cả trong lời nói cũng bắt đầu tấn công đối phương tới tấp.
Không Vô Hồn bị ăn một chưởng liền ngay lập tức đánh trả lại hắn một quyền, sau đó nghiến răng nghiến lợi mà gằn giọng hét: “Bảo người phụ nữ của ngươi thu lại mệnh lệnh hoang đường nực cười đó đi.” Nghe thấy lời này, Sở TuyệTÂMới chợt nhận ra, xem ra Tiểu Đào Tử đã tìm đủ đàn ông, thậm chí là đã đưa cho Hắc Đào Hoa cô nương rồi, vả lại Hắc Đào Hoa cô nương e là cũng đã nhận, nếu không thì sư phụ hắn cũng sẽ không giận dữ đến mức liều mạng với hắn.