“Chàng... chàng mau bỏ... Shhh, chàng...” Không phải Sở Tuyệt không nhận thấy sự phản kháng của Nguyễn Vô Ưu, nhưng phản kháng vô hiệu, người cố chấp nào đó cuối cùng cũng phát huy thuộc tính đầu gỗ của mình. Nguyên Vô Ưu như một chú tôm bị luộc chín, cả người đỏ hồng khẽ nằm run rẩy ở nơi ấy. Giờ đây, trong đầu nàng là mộTÂMảnh trống rỗng, muốn mắng lại không có sức cũng không tìm được lời mắng, nàng chỉ có thể tuyệt vọng bắt lấy chăn để giấu kín mặt, cố gắng che bớt nỗi xấu hổ. Thật lâu sau... cuối cùng Sở Tuyệt cũng thoáng yên tâm, sau khi đã cẩn thận kiểm tra, hắn phát hiện may mà chỉ lưu lại vài dấu vết bầm tím ở ngoài2da trên cơ thể đỏ rực của nàng mà thôi, còn những nơi hắn đã thoa thuốc vào hôm qua không những đã hết sưng, mà cũng không thấy vết thương vỡ ra. Đợi đến khi cảm xúc lo lắng đã lui xuống, hắn mới phát hiện mình đang ở trong tình cảnh thế nào.
Bởi vì thẹn thùng mà cơ thể nõn nà tựa ngọc của Nguyên Vô Ưu phảng phất như vừa được ngâm vào thùng nhuộm nên nhuộm lên một tầng đỏ ửng đẹp đẽ. Dưới mí mắt của hắn, dung mạo cùng phong thái của nàng tựa đóa hoa đẹp nhất trên thế gian, đang nở rộ vẻ mê hoặc cắn nuốt hồn phách của người khác... Máu nóng dồn lên não, hắn không kiềm lòng được mà muốn ra tay, chỉ là5đôi tay run rẩy của hắn vừa chạm đến thì một giọng nói buồn bực đầy ắp nguy hiểm đã vang lên từ trong chăn.
“Nếu từ nay về sau đều muốn ngủ ở thư phòng thì chàng đừng bỏ móng vuốt ra.“.
“...” Như vừa bị điểm huyệt, Sở Tuyệt không dám nhúc nhích nữa. Trải qua một phen đấu tranh nội tâm đầy khó nhọc, hắn không thể không gian nan mà thu móng vuốt lại, sau đó đổi thành động tác kéo tấm chăn trên mặt nàng xuống.
“... Bỏ tay ra.” Nguyên Vô Ưu sống chết kéo lại chăn mà làm nũng, nhưng chẳng ăn thua gì. Sở Tuyệt khựng lại, sau đó hắn mím môi, khăng khăng muốn kéo tấm chăn đang che mặt nàng xuống, thoáng chốc, dưới lớp chắn lộ ra gương6mặt tuyệt thế vô song đầy e thẹn. Sở Tuyệt nuốt xuống nước bọt, suýt chút nữa lại hóa thân thành sói mà vồ lên. Hắn dùng hết sự tự chủ mới có thể dời tầm mắt, tiếp đến hắn kéo chăn lên để che lại cơ thể từ mặt xuống của nàng một cách kín kẽ, chỉ sợ bản thân tiếp tục nhìn thì sẽ không khống chế được nữa.
Sở Tuyệt cố gắng nghĩ đến chuyện khác, nhưng khi nghĩ về dấu vết xanh xanh tím tím trên người nàng, hắn lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy vô cùng tự trách.
“Vô Ưu, ta... xin lỗi.”
“...” Nguyên Vô Ưu. Mục đích ban đầu của nàng là muốn chọc ghẹo hắn một chút, đồng thời làm nũng cũng tiện thể xả giận, nhưng lúc này thấy5hắn không chỉ xem lời nàng nói là thật, còn nóng lòng tự trách muốn lấy cái chết tạ tội, làm nàng vừa tức giận vừa buồn cười. “Đồ ngốc, ta không sao.” Nàng hờn dỗi liếc hắn một cái, sau đó vươn tay nắm chặt tấm chăn che kín mình lại. Đồ ngốc này, chỉ lo tự trách mà không phát hiện hắn chỉ mặc một chiếc áo trong rộng thùng thình nên đã để lộ cảnh xuân ra hết, dĩ nhiên, nàng sẽ không nhắc nhở hắn đâu, nam sắc mê người mà! “Không sao thật chứ? Nếu không thì... để ta đi lấy thuốc.” Sở Tuyệt vốn định nói muốn gọi thái, nhưng rồi hắn lại đổi ý, bởi vì hắn không nỡ để người khác nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, cho3dù là ngày cũng không được. Nhắc đến lấy thuốc, lại nhớ đến cảnh tượng hôm qua hắn thoa thuốc cùng với lúc nãy kiểm tra cho nàng, gương mặt của Nguyễn Vô Ưu lại đỏ rực, sau đó nàng vội vã ngăn hắn đứng dậy, rất nghiêm túc nhấn mạnh: “Ta thực sự không sao, ta không thích thoa thuốc, mấy thứ này cũng không cần dùng thuốc, mấy ngày nữa tự khỏi thôi.” Nàng thật sự sợ rằng người đàn ông này sẽ mượn cơ hội thoa thuốc mà cố ý quấy rối. Sở Tuyệt có chút tiếc nuối, tuy không nỡ tiếp tục ăn thật, nhưng tâm tư muốn ăn chút ít đồ lót dạ của hắn cũng bị từ chối rồi. Nghĩ đến hành vi của người đàn ông này đêm qua, Nguyên Vô Ưu cảm thấy cơn nhức mỏi trên người mình càng thêm nghiêm trọng, không trách hắn không có nghĩa nàng không bực bội hay xấu hổ.
Thế nên, nàng há miệng cắn vào ngực hắn một cái, những giây tiếp theo nàng đã nếm phải trái đắng khi đụng trúng cơ bắp cứng rắn của Sở Tuyệt, nói là cứng như đá cũng không hề quá chút nào. Cho dù lúc nàng cắn lên hắn đã cố ý thả lỏng cơ thể rồi, nhưng... Nàng nhụt chí mà buông tha cho hành vi ngốc nghếch này. Cắn một cái không làm hắn đau tí nào, lỡ như lại bất cẩn cắn gãy rằng mình thì chẳng phải nàng sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?
“Đau răng.” “Để ta xem thử.” Chẳng thèm mảy may để ý đến dấu răng trên ngực, Sở Tuyệt cuống quýTÂMuốn xem răng của Nguyên Vô Ưu, nhưng lại bị động tác há miệng và cắn của nàng đuổi ra.
“Tránh xa ta ra một chút.”
Nhìn gương mặt hờn giận nhưng vẫn xinh đẹp của Nguyễn Vô Ưu, phong thái đầy sức sống cùng quyến rũ như vậy chỉ phơi bày với mỗi hắn, trái tim của Sở TuyệTÂMềm nhũn thành nước. Hắn cảm thấy cứ ngắm nàng như vậy cả đời cũng không đủ, thậTÂMuốn sánh đôi với nàng đến khi trời cùng đất tận.
Sở Tuyệt thỏa mãn mà thở dài một tiếng, sau đó ôm chặt lấy nàng như ôm một đứa trẻ trong lòng mình, vừa đong đưa vừa yêu thương khẽ vuốt ve gương mặt nàng, cảm xúc mềm như tơ giữa kẽ tay khiến cổ họng hắn hơi động đậy, cuối cùng hắn không nhịn được mà cúi đầu hôn nhẹ trên bờ vai trắng noãn như tuyết của nàng: “Vô Ưu, nàng là của ta.” Dứt lời, nụ cười trên mặt hắn còn rực rỡ xán lạn hơn ánh mặt trời. Nhưng trong mắt Nguyên Vô Ưu, nàng chỉ cảm thấy nụ cười của hắn thật ngây ngô. “Đứa ngốc.” Tiếng mắng “đứa ngốc” này của nàng dịu dàng như nước.
Cho dù không thể buông bỏ, nhưng chung quy Chu Thanh Sắc vẫn giữ vững phong độ của mình. Nhìn đôi vợ chồng cùng đến đưa tiễn hẳn, Chu Thanh Sắc không nhịn được mà tự giễu, đây đã là lần thứ ba nàng tiên hắn đi, mà lần này, cũng là lần cuối cùng rồi. Không cam lòng thì lại thế nào? Thua chính là thua, đã thua thì phải nhận, đây là phong thái mà hắn phải có. “Tiễn người ngàn dặm, cuối cùng cũng phải ly biệt, sư phụ bảo trọng.” Nguyên Vô Ưu dừng bước rồi từ biệt hắn.
Tầm mắt Chu Thanh Sắc lướt qua Nguyên Vô Ưu rồi dừng trên người Sở Tuyệt, dù sắc mặt Sở Tuyệt vẫn lạnh nhạt những ánh mắt của hắn lại vô cùng hớn hở, khóe môi Chu Thanh Sắc cong lên: “Người đàn bà ôn nhu là phần mộ của anh hùng, xem ra rất khó để chúng ta gặp lại nhau trên chiến trường trong một thời gian ngắn rồi.” Chỉ có điều, Chu Thanh Sắc tin rằng một ngày nào đó, hắn vẫn sẽ có cơ hội gặp lại đối thủ duy nhất thắng được hắn, đồng thời đã đem lại nuối tiếc cả đời cho hắn trên chiến trường.
Ẩn ý trong câu nói của Chu Thanh Sắc khiển Nguyên Vô Ưu hơi ngẩn ra, nhưng nàng nhanh chóng lại mỉm cười thoải mái. Như thể cũng tốt, nàng cũng không cho rằng bản thân có sức hấp dẫn đến mức có thể khiến người đàn ông này từ nay về sau ngã lòng không dậy nổi. Dù có lẽ hắn sẽ khó quên cả đời, nhưng e rằng lý do chủ yếu là vì hắn chưa chiếm được, chứ không phải chỉ đơn thuần vì tình yêu. Nhưng mặc kệ ra sao, trên vài phương diện, khi mất đi một thứ nào đó, thì luôn sẽ nhận được những thứ khác, không phải Chu Thanh Sắc chính là như vậy sao?
Sở Tuyệt không thể không dài tầm mắt đang dính chặt vào Nguyên Vô Ưu, sau đó làm như bố thí mà chia một ít ánh mắt cho người vừa nói chuyện là Chu Thanh Sắc. Khi đối mặt với vẻ mặt không hề che giấu ngạo nghễ của Chu Thanh Sắc, hắn rất bình thản mà gật đầu nói: “Nếu có thể, Sở mỗ mong cả đời này đều sẽ không gặp lại huynh.” Đây là lời thật lòng của hắn, không phải hắn đánh mất chí khí, mà là so với tạo dựng sự nghiệp, hắn càng muốn dành toàn bộ thời gian để ở cạnh Vô Ưu. Có nàng rồi, hắn mới biết cuộc đời mấy chục năm quả thật quá ngắn ngủi.
Chu Thanh Sắc bị ánh mắt của Sở Tuyệt làm tức cười, thật không ngờ có một ngày hắn lại nhận được ánh mắt khinh thường khi nhìn kẻ thất bại này? Điều này khiến hắn cuối cùng cũng có chút không nén giận nổi mà thốt lên lời nói trái với ý định ban đầu của mình: “Các hạ thành công đắc chí, cũng đừng quên rằng không có nghĩa là cuộc đời của các hạ sẽ mỹ mãn từ đây.