Nguyên Vô Ưu bắt được động tác này của hắn xuyên qua mạng che màu đỏ thắm, trong lòng liền nhu mềm như nước, sau đó cũng dùng lòng thành kính đáp lại lễ. Thời khắc này, đối với hai người bọn họ mà nói thì những người còn lại đều hoá hư không, trong trời đất chỉ còn lại hai người họ! Rõ ràng đó chẳng qua chỉ là một động tác hết sức bình thường, nhưng khi hai người họ thực hiện thì dường như lại khiến thời gian như ngưng đọng, bản thân rõ là đang ở trong bức hoạ ấy nhưng không cách nào xen vào giữa thế giới của bọn họ. “Lễ thành.”
Chỉ đến khi giọng nói của lễ quan ngân vang, đám đông còn đang trong u2mê mới được thức tỉnh, vội đưa mắt trông về cặp đôi trời sinh một cặp đẹp như ngọc tạc rời khỏi.
Chu Thanh Sắc mắt nhìn xuống dưới, từ từ gặm nhấm cảm giác lồng ngực tê buốt như bị xé toạc. Phút chốc, khoé môi hắn nhếch lên, nhưng hắn nghĩ nếu cười đã khó coi như thế thì cần gì miễn cưỡng nở nụ cười, không phải càng khó coi hơn sao?
Hắn chẳng còn việc gì ở đây nữa, hắn cần yên tĩnh mộTÂMình để xử lý vết thương của chính mình. Không Vô Hồn nãy giờ không hề động đậy mà dùng ánh mắt tiền hai người họ ra ngoài, chỉ đến khi Chu Thanh Sắc lặng lẽ rời đi thì gương mặt nghiêm nghị của y mới thở dài5một tiếng, nhưng khi nghĩ đến vừa nãy bên ngoài có động tĩnh không nhỏ, sắc mặt y lại trở nên lạnh lẽo.
Y muốn đi xem thử là kẻ nào ăn gan hùm mật báo dám đến địa bàn của y để gây chuyện.
Đèn cầy đỏ chiếu tỏ, phủ lên sương phòng mộTÂMàu vàng kim nhàn nhạt, chiếu xuống người đang cúi thấp đầu ngồi yên lặng bên mép giường. Y phục cưới mang sắc đỏ diễm lệ lại càng làm nổi bật cánh tay trắng muốt thon dài để lộ ra bên ngoài đang đan lại với nhau, đẹp đến nỗi khiến Sở Tuyệt có chút rụt rè không dám tiến tới, hắn sợ mình sẽ làm kinh động đến vẻ mỹ lệ ấy. Nguyên Vô Ưu đợi một lúc lâu vẫn6không thấy hắn tới thì bèn nhíu mày mà lên tiếng: “A Tuyệt?”
“Ta đây.” Sở Tuyệt ngồi xuống bên cạnh nàng, dịu dàng đáp. Nghe thấy giọng nói của hắn, Nguyên Vô Ưu bất giác bật cười: “Ta đếm đến ba, chàng không vén khăn thì ta sẽ tự vén...” Chữ “vén” còn chưa nói tròn chữ, chiếc khăn mỏng phủ trên đầu nàng đã được vén lên. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhịn không được phá lên cười, rõ ràng là một tân lang tướng mạo anh tuấn, ấy thế mà bây giờ nhìn thế nào cũng cảm thấy ngốc nghếch đáng yêu như vậy?
Nụ cười đó của nàng như thế nào, Sở Tuyệt không thể miêu tả được, hắn chỉ biết vươn cánh tay dài rộng mà dùng toàn5bộ sức mạnh của mình ôm nàng thật chặt trong lòng. Bởi vì chỉ có dùng cách ôm chặt nàng trong lòng, hắn mới có thể cảm nhận được nàng thực sự đang nằm trong vòng tay hắn, lồng ngực hắn, như thể hắn mới có thể yên lòng mà nói với chính mình, nàng là của hắn, nàng đã thuộc về hắn rồi.
Bởi vì hắn dùng lực quá lớn nên Nguyên Vô Ưu cảm thấy không được thoải mái, nhưng lại không phản kháng lại hành động này của hắn, bởi vì nàng cảm nhận được sự run rẩy và sự căng thẳng trong hắn. Nàng nhu mềm thuận theo cái ôm như khoá chặt trong lòng hắn.
Đèn cây phát ra âm thanh tí tách khẽ khàng, giúp cho Sở Tuyệt vì3bất an mà đánh mất sự kiểm soát lấy lại được lí trí.
Cảm nhận thấy hắn cuối cùng cũng đã bình thường trở lại, Nguyên Vô Ưu nhìn người đàn ông đang ngượng ngùng trước mặt giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, nàng quả thực không thể nhịn được mà cười nói: “Ta còn tưởng chàng định cứ thế mà ôm chặt ta suốt đêm chứ!”
Sở TuyệTÂMặt đỏ bừng bừng vội vã buông tay: “Không có... ta... rượu giao bôi còn chưa uống nữa, để ta... ta đi lấy.” Nguyên Vô Ưu trông theo bóng lưng đột nhiên mất hết bình tĩnh trở nên cuống quýt của hắn, ánh mắt di chuyển qua cây đèn cầy đang cháy dở, nàng khẽ mỉm cười, tốt thật!
Một đêm không ngủ, khi ánh ban mai đầu tiên chiếu rọi vào trong buồng ngủ, Sở Tuyệt vẫn đang quan sát người trong lòng hắn không phút nào rời mắt. Ngón tay thon dài mê mẩn khẽ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặTÂMềm mượt, xinh đẹp tuyệt trần của người trong lòng, giống như đang nâng niu bảo vật quý giá nhất trần gian. Mày ngài mắt phượng như tranh vẽ, đôi môi mọng đỏ, làn da mịn mượt trắng như tuyết... mọi thứ của nàng đều là tuyệt tác của ông trời.
Ngoại trừ... Sắc mặt hắn có hơi chột dạ khi đôi mắt của Nguyễn Vô Ưu có hơi sưng lên và đôi môi đỏ thắm vẫn có chút sưng phù. Đêm qua, hắn quả thực hơi lỗ mãng, toàn bộ sự cuồng nhiệt trong hắn đã được xoa dịu phần nào vào đêm qua, nhưng vẫn không đủ, còn lâu mới đủ... hắn còn muốn nhiều hơn thế. Nếu như không phải lo nàng sẽ bị mệt thì hắn sẽ yêu cầu nhiều hơn.
Có thể lưu giữ lại được dấu ấn của hắn trong khoảnh khắc tuyệt vời đến như vậy, vì nó, hắn can tâm tình nguyện đời đời kiếp kiếp không thể luân hồi. Nguyên Vô Ưu vẫn chưa tỉnh giấc, nhưng toàn thân nhức mỏi khiến nàng không khỏi nhíu mày trong vô thức.
Cánh môi nàng cũng không khống chế được mà phát ra âm thanh nho nhỏ. Chính khoảng cách gần sát như vậy khiến người ta muốn vồ lấy, một dòng cảm giác không nên có cứ tuôn trào trong lòng hắn như vũ bão, xem chút nữa nó đã nuốt chửng lấy nàng. Mặc cho mệt đến nỗi không nhấc nổi mắt, nhưng Nguyên Vô Ưu đã không còn cảm giác buồn ngủ, nàng cố gắng thích ứng với cái gì đó trên người nàng. Rất lâu sau, nàng mới mở được cặp mắt cứ díp lại không thể nhấc lên nổi, dùng ánh mắt tố cáo kẻ đầu têu” thói xấu kia.
(*) Đầu tểu: khẩu ngữ, chỉ người đầu tiên bày ra một việc không tốt nào đó rồi lôi kéo người khác bắt chước làm theo.
Người đàn ông này... đêm qua nửa cái mạng của nàng xém nữa đã mất trong tay hắn rồi.
Nhận thấy cái nhìn tố cáo của nàng, người nào đó bất giác chột dạ vì nhận thấy có điềm bất an.
Nguyên Vô Ưu trừng mắt hận thù với tên hung thủ, cho đến khi Sở Tuyệt lúng ta lúng túng không biết xoay sở thể nào, nàng mới không tình nguyện cho lắm giảm bớt cái nhìn sắc lẹm trừng trừng nhìn hắn, nhưng khi nhớ lại đêm qua phải chịu bao nhiêu sự tàn phá về mặt thể xác, Nguyên Vô Ưu lại giận đến ứa gan, gương mắt trợn trừng hung ác nhìn Sở Tuyệt.
Không trách nàng ấy bây giờ mới đòi nợ, hôm qua người này đúng thật là quá đáng, không thanh toán một thể với hắn bây giờ thì sau này nàng còn có tiếng nói trên giường nữa hay không? Quá đáng ghét, tính sổ chuyện thân thể không thể nhấc nổi thì sao? Cứ phải hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta, từ từ chậm rãi không được à?
“Chàng không phải là người, mà là cẩm thú.” Nguyên Vô Ưu căm hận thét lên một câu. “Khụ khụ...” Sở Tuyệt ho mạnh vài tiếng, khuôn mặt anh tuấn đỏ ửng lên, đỏ hơn cả son con gái thoa trên mặt, thiêu rụi hết thảy phong tình trong hắn.
Nguyên Vô Ưu nhìn đến sững sờ, sau đó nheo mắt nhìn theo, nàng không thể thừa nhận, đêm qua nàng để mặc hắn làm xằng làm bậy là bởi vì nàng bị cám dỗ bởi vẻ mặt như vậy của hắn. Không biết suy nghĩ nàng đã lái qua hướng khác, Sở Tuyệt khó khăn lắm mới đè nén sự thẹn thùng và đắc ý trong lòng, thấp giọng hỏi: “... Vô Ưu, nàng có sao... không?” Chữ cuối cùng, giọng hắn lí nha lí nhí.
“Không tốt, không tốt chút nào cả...” Nguyên Vô Ưu bừng tỉnh khỏi sự mê hoặc của hắn mà nói thẳng thừng sự không thoải mái, chỉ có điều lời nàng còn chưa dứt, hắn đã căng thẳng ôm chặt lấy nàng giúp nàng ngồi dậy.
“Không thoải mái chỗ nào? Để ta xem.” Sở Tuyết kéo tấm chăn mỏng ngăn cách giữa hai người ra, tiếp theo thổi một hơi, những vết tím bầm phủ đầy trên làn da trắng nõn khiến người khác nhìn thấy liền kinh ngạc. Giây phút này, hắn thực sự phát hoảng, hắn nghĩ đến hắn vẫn chưa bôi thuốc cho nàng, rõ ràng hôm qua chỉ là những vết nhàn nhạTÂMà... không ngờ rằng mới qua một đêm mà những vết đỏ kia lại biến thành vết bầm doạ người như thế, sớm biết như vậy hắn đã không để cho bản thân mất kiểm soát rồi. Lúc mới đầu, hắn rõ ràng nhớ mình đã kiềm chế sức lực, chỉ là lúc sau... hắn hoàn toàn sa chân vào rồi, không ngờ rằng bản thân sau khi mất kiểm soát lại thô bạo như vậy. Sau khi nghĩ đến đây, hắn vội vàng kiểm tra chỗ hôm qua hắn bôi thuốc cho nàng, chỉ sợ vết thương đã chảy máu hôm qua lại trở nên nặng hơn.