Phượng Kinh Thiên

Chương 533




Ông lão trầm mặc một lúc rồi đáp: “Xét theo tình thế trước mặt, lựa chọn của hoàng thượng là con đường có lợi nhất.” Nếu hoàng thượng thật sự khăng khăng muốn ngọc nát đá tan thì hẳn như vậy mới thật sự là sai. Với thực lực của nước Sở, nước Sở không sợ nước Đại Nguyên mới vực dậy, càng không sợ nước Chu cường thể ngày nay nhưng lại không thể không sợ phải đối phó một lúc với hai nước. Tình thế bức bách, hắn chỉ có thể lùi một bước mới có thể đổi lấy cơ hội sau này.

“Năm trăm dặm, năm trăm dặm... chỉ năm trăm dặm đất hoang nho nhỏ lại đổi được cánh tay đắc lực của trẫm. Nguyên Vô Ưu không2hổ là Nguyên Vô Ưu, lần này nhìn thì có vẻ như trẫm thắng nhưng thật ra trẫm vẫn thua... cũng như năm đó, trâm cũng thua Nguyên Vô Ưu vậy.”

“Hoàng thượng dùng năm trăm dặm đất biên cương nhưng đổi lại được hơn mười năm nước Sở yên bình không cần lo lắng về sau, thật ra cũng không tính là thua. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Hoàng thượng bây giờ vẫn đang trẻ trung khỏe mạnh, việc gì phải canh cánh trong lòng việc phải nhượng bộ nhất thời?” Ông lão khuyên nhủ.

Sở Hồng nhắm mắt, đột nhiên mở bừng mắt ra, ánh mắt sắc bén và sáng rỡ: “Người có tin lời Bạch Thị đã từng nói không?” Ông lão buông mắt: “Lão nô tin.”5Sở Hồng ngẩn ngơ không lên tiếng. Thật ra hắn cũng tin, nhưng bây giờ... “Cho dù bây giờ trẫm không còn cánh tay đắc lực nữa nhưng rồi sẽ có một ngày, trẫm vẫn có thể trở thành đế vương chí tôn độc nhất giữa trời đất đúng như trong giấc mộng của Bạch Thị.” Ông lão ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Sở Hồng, đôi mắt bình tĩnh mang theo sự vui vẻ và khẳng định. Ông tin hoàng thượng có thể dùng sự cố gắng suốt đời để chứng minh điều đấy.

Một đoàn người đi suốt ngày đêm trên con đường hẻo lánh nhất, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi nước Sở. Sở dĩ họ làm như vậy cũng là vì bọn họ suy bụng6ta ra bụng người. Lần này đi đã giải quyết được viên mãn mọi chuyện, trong lòng Nguyên Vô Ưu cũng có chút cảm kích Sở Hồng. Sở Hồng đã nhường ba phần, nàng đương nhiên cũng không được nước lấn tới, hơn nữa, chỉ riêng vì Sở Tuyệt thôi là nàng đã nguyện ý nhượng bộ rồi.

Lúc này, đoàn người bọn họ đang ở bên ngoài vùng giáp ranh giữa hai nước, tiếp tục đi về phía trước chính là lãnh thổ nước Đại Nguyên rồi. Trải qua mười mấy ngày ăn gió nằm sương, vội vàng bôn ba, đoàn người cuối cùng cũng đi chậm lại. Sau khi đi tiếp về phía trước mấy canh giờ nữa, cộTÂMốc đánh dấu địa phận nước Đại Nguyên đã dần xuất hiện5trong tầm mắt.

Đoàn người nhanh chóng bước vào vùng lãnh thổ sau cộTÂMốc đánh dấu. Sau đó, bọn họ lại đi thêm tầm một canh giờ nữa mới trông thấy những dãy núi liền kề nhau hình thành nên một dãy bình phong tự nhiên. Dưới chân một trong những đỉnh núi đó có một cái hang động nhỏ hẹp rất tầm thường, trên vách đá hang động lại có để một cái tên cuồng vọng và bá đạo: Thiên Môn Quan.

Thiên Môn Quan, còn được gọi là Thiên Bình Quan. Chỉ riêng cái tên này thôi cũng đã không khó để đoán ra được sự đặc biệt về mặt địa lý của nó rồi. Nơi này nằm ở phía cực đông của Kỷ Đông, là cửa khẩu nhỏ nhất nhưng3cũng hiểm trở nhất, là nơi duy nhất không cần trong binh canh giữ trong số tất cả thành trấn biên quan lớn nhỏ ở Ký Đông. Nơi đây không có cửa thành mà chỉ có một con đường núi, ngay cả xe ngựa cũng không vào được mà chỉ một người một ngựa đi qua. Đào Dao nhìn ba chữ “Thiên Môn Quan” phô trương trước mắt, khuôn mặt ông mới hoàn toàn thả lỏng. Mãi đến lúc này, trái tim ông mới thật sự bình tĩnh được.

“Chủ tử, đã đến cửa khẩu Thiên Môn Quan rồi.” “Vào thôi.” Trong xe ngựa, giọng nói của Nguyên Vô Ưu có chút khản đặc và yếu ớt vô lực. Ánh mắt Đào Dao lại không nhịn được mà nhìn Sở Tuyệt đang cưỡi ngựa bên cạnh, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười. Sau kinh nghiệm lần này, ắt hẳn sau này chủ tử có tùy hứng thì người này cũng sẽ không dung túng nàng nữa đâu nhỉ?

Sở Tuyệt nghe thấy giọng nói khàn khàn yếu ớt của nàng, đôi mắt đen láy toát ra sự buồn phiền và đau lòng. Rõ ràng biết khí lạnh trên người mình sẽ làm tổn hại đến nàng nhưng hắn lại không nỡ từ chối sự tiếp xúc của nàng. Nếu không phải nàng đã bị nhiễm lạnh thì hắn chắc hẳn vẫn không nỡ rời xa nàng.

Đào Dao nhấc tấm rèm dày nặng lên, ánh mặt trời chói lóa chiếu sáng bên trong khiến Nguyên Vô Ưu đang hơi cúi đầu không nhịn được nghiêng đầu né tránh. Sở Tuyệt lo lắng đi lên muốn dìu nàng nhưng lại cứng ngắc dừng bước. Mặc dù hàn khí trên người hắn đã được hóa giải, nhưng hắn lại không dám đến quá gần nàng, sợ mình sẽ không khống chế nổi bản thân. Hắn không muốn làm nàng bị thương vì sự tự chủ yếu ớt của mình, vì vậy hắn kiên quyết cưỡi ngựa.

Nguyên Vô Ưu chờ mắt thích ứng được với ánh mặt trời chói chang rồi mới mở mắt, nhìn người đang đứng ngẩn ra bên kia, nàng nhướng mày: “Chàng định để người bệnh là ta tự mình cưỡi ngựa ư?” Lúc này, Sở TuyệTÂMới nhớ ra cơ thể nàng không khỏe, hắn bất giác cảm thấy khó xử. Nguyên Vô Ưu lười suy nghĩ đến sự giãy giụa của hắn, dứt khoát nhảy vào người hắn.

Sở Tuyệt kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng. Chỉ là sau khi hai người ngồi trên lưng ngựa, xác định nàng đã ngồi vững rồi, hắn liền buông nàng ra nhảy xuống ngựa. Nguyên Vô Ưu bất lực. Từ khi nàng bị cảm mạo, hắn tự trách, nàng không ngăn cản cũng là vì không muốn nhiễm bệnh cho hắn, bây giờ nàng đã gần khỏi bệnh rồi, đương nhiên sẽ không để hắn tiếp tục tự trách nữa.

Hơn nữa, nàng bị cảm chưa chắc đã vì hàn khí trên người hắn, mà cho dù có là vì hắn thì đó cũng là do lỗi của nàng ham muốn sự máTÂMẻ, hắn không cần tự trách rồi tránh nàng như tránh tà như thế. Mặc dù đây đều là để tốt cho nàng nhưng vẫn làm nàng cảm thấy tổn thương lòng tự trọng một cách kì lạ. Nghĩ đến đây, lòng Nguyên Vô Ưu càng rầu rĩ. Nàng vốn còn định bồi dưỡng tình cảm giữa hai người trên đường đi mà...

“Đi thôi.” Sở Tuyệt cầm dây cương, khẽ gật đầu ra hiệu với Tiểu Đào Tử đang khoanh tay đứng nhìn bên cạnh, hoàn toàn làm ngơ với ánh mắt vui vẻ như đang đứng xem kịch vui của ông. Quãng đường này, hắn xem như đã hiểu vì sao lão Đào Tử già như thế mà Nguyễn Vô Ưu vẫn gọi là Tiểu Đào Tử rối.

Tiểu Đào Tử ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi buông xuống che giấu sự thích thú ban nãy, biểu cảm nghiêm túc mở cửa đá ra, tiên phong bước vào cửa hàng.

Sở Tuyệt theo sát phía sau, chốc chốc lại quay đầu, nhìn thấy ánh mắt tò mò đánh giá xung quanh của nàng, hắn mỉm cười. Sau khi xem xét xong hang động nhìn như đường hầm trước mắt, Nguyên Vô Ưu thu hồi ánh mắt rồi nhìn Sở Tuyệt đang dắt ngựa cho nàng, khuôn mặt nàng bất giác trở nên dịu dàng.

Vốn tưởng đây là một cái đường hầm nhưng sau khi đi vào rồi, Nguyên Vô Ưu mới phát hiện ra mình đã xem thường nó. Đi khoảng độ nửa tiếng, ánh sáng dần ảm đạm đi. Mặc dù Tiểu Đào Tử có móc một viên dạ minh châu từ trong ngực ra để chiếu sáng nhưng chút ánh sáng này hiển nhiên chẳng có mấy tác dụng với con đường dài dằng dặc ảm đạm ẩm ướt này, nhiều nhất cũng chỉ giúp người ta thấy được mờ mờ mà thôi. “Tiểu Đào Tử, còn bao lâu nữa?” Nguyên Vô Ưu hỏi vấn đề mà mọi người đều muốn hỏi nhất.