Phượng Kinh Thiên

Chương 532




Sở Nghị?

Ánh mắt của Nguyên Vô Ưu và Sở Tuyệt cũng lúc lóe lên tia sáng, Nguyễn Vô Ưu thì kinh ngạc, còn Sở Tuyệt thì lại âm trầm không rõ.

“Sở Nghị muốn gặp ta?” Nguyên Vô Ưu theo bản năng nhìn về phía người nào đó, nhưng lại thấy người đó khẽ khép mắt, bình tĩnh như chuyện này là không liên quan đến hắn. Đây là chuyện riêng của nàng, sự nghi ngờ trong lòng nàng bỗng nhiên tan biến, nhưng sau đó lại không biết nên khóc hay nên cười.

Hắn như vậy là đang ghen sao? Nghĩ đến đây, nàng cố ý không lên tiếng.

Một hồi lâu không thấy nàng lên tiếng, Sở Tuyệt nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy2nụ cười như có như không trên gương mặt nàng cùng sự thấu hiểu và cảm thông giữa đôi mày nàng.

Chút lòng riêng bị nàng nhìn thấu khiển cho Sở Tuyệt tuy rằng cố tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng lại vẫn cảm giác như da mặt của bản thân khẽ nóng lên, hắn thấy biểu hiện vừa nãy của mình thực là quá mất phong độ.

“Ta lúc nãy không phải ý đó.” Sở Tuyệt rất nghiêm túc lên tiếng giải thích. Đồng thời, hắn âm thầm tự nhắc nhở bản thân mình phải luôn luôn tỉnh táo, không được tự kiêu tự mãn, càng không được vì được yêu mà quên đi chính

mình, phải biết ở bên cạnh nàng có vô số người5đàn ông ưu tú, nếu cứ đơn thuần xem Sở Nghị là đối thủ, sau này hắn sẽ càng không thể leo ra khỏi bình dấm chua này được nữa! Nguyên Vô Ưu nhịn không được mà cười ra tiếng, mắt như hồ nước mùa thu mày như lá liễu, đẹp đến động lòng người.

Sở Tuyệt có chút ngây người, tính cách của nàng vẫn luôn có chút lạnh lùng khó đoán, bất kể là sự lạnh lẽo ba phần từ trong xương, hay là sự thờ ơ như nước chảy mây bay, đều cao cao tại thượng như thoát ly khỏi thất tình lục dục nơi trần gian này vậy, khiến cho người ta không thể nắm bắt được mà cũng khiến cho họ6lo lắng không yên!

Nhưng lúc này, trong nụ cười khuynh thành của nàng còn mang theo tình cảm và sự trêu đùa khiến hắn cảm thấy thân thiết, thật sự cảm nhận được nàng vì hắn mà trở nên sống động cũng như... dịu dàng hơn vậy.

Cảm thấy cười đủ rồi, Nguyên Vô Ưu lúc này mới ho nhẹ một cái, bước lên trước nắm lấy tay hắn, nghiêm túc nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp hắn.” Sở Tuyệt khẽ ngây người, sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, cố gắng nắm chặt ngọn cỏ mềm mại trong tay, khóe miệng không kìm được cong lên thành nụ cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Khóe mắt của Nguyên Vô Ưu để ý5đến sự thay đổi của người bên cạnh, trong lòng vừa chua xót lại vừa mềm mại. Thực ra bây giờ để nói về mức độ sâu nặng của tình cảm nơi mình, bản thân nàng vẫn không xứng với kẻ ngốc si tình này, nhưng nàng tin rằng, có một ngày nàng sẽ đuổi kịp hắn mà thôi. Nghe thấy tiếng bước chân, Sở Nghị rất kì vọng mà ngẩng đầu lên. Nhưng đôi mắt ngóng chờ ấy lại bởi vì nhìn thấy khung cảnh hai người nắm tay đi đến mà trở nên ngây ngẩn. Trong chốc lát, sắc mặt hắn vì máu chảy ngược mà trắng bệch ra, cả người vừa cương cứng lại vừa lạnh lẽo.

Nàng chầm chậm bước đến, chậm3rãi mà nho nhã, nhưng dáng vẻ giữa đôi chân mày lại thể hiện không hết khí chất tôn quý mê hoặc lòng người của nàng, lại thêm gương mặt như hoa như ngọc ấy, có thể gọi nàng là mỹ nhân tuyệt thế vô song cũng không sai. Nhưng người tuyệt thế vô song này lại đang nắm lấy tay của kẻ khác. Khoảnh khắc này, Sở Nghị nghe thấy tiếng tim mình vỡ một cách rõ ràng. Ở nơi sâu nhất trong lòng hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy ghen tị với một người một cách điên cuồng như bây giờ. “Tướng vừa cách biệt ba ngày đã phải nhìn với con mắt khác, cô thật vui mừng vì tiểu vương gia.” Nguyên Vô Ưu cười, đồng thời cúi chào với Sở Nghị rồi lên tiếng. Giọng nói của nàng rõ ràng đang ở bên tai, nhưng đối với Sở Nghị mà nói, lại như phảng phất ở nơi xa tận chân trời, cũng giống như khoảng cách của nàng và hắn, rõ ràng là đang rất gần, nhưng lại không thể với tới được.

“Tiểu vương gia?” Con mắt có chút đờ đẫn của Sở Nghị cuối cùng cũng đã bình thường lại, hắn nhìn nàng, nhưng vẫn có chúTÂMơ hồ. Nguyên Vô Ưu dường như vẫn không phát hiện ra sự khác thường của hắn, lại cúi đầu lần nữa: “Không biết tiểu vương gia muốn gặp cô là vì chuyện gì?” Sở Nghị chớp chớp mắt, tâm trạng tán loạn khó khăn lắm mới quay lại được, ánh mắt lại không thể kiềm chế mà nhìn về phía hai bàn tay nắm chặt khiến đôi mắt đau nhói kia. Hắn nhìn chằm chằm vào đấy một hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt nàng. Ánh mắt Nguyên Vô Ưu vô cùng tự nhiên mà đón nhận ánh nhìn như muốn khắc sâu vào xương tủy kia của hắn.

“Ta chỉ muốn... nói với nàng, ta cố gắng là bởi vì... mong một ngày có thể đi tìm nàng.” Sở Nghị khó khăn mà nói ra những lời mà mình muốn nói, đây cũng là bí mật sâu nhất trong lòng hắn. Mỗi một giây phút trôi qua, hắn đều mong mỏi bí mật này được khám phá ra, nhưng bây giờ, hắn đã nói ra trước, nhưng lại chỉ có sự cay đắng và tuyệt vọng khắc sâu vào xương tủy.

Tay nàng vừa bị nắm chặt lại một chút, điều này khiến Nguyên Vô Ưu muốn bật cười. Người vừa rồi còn đang trưng ra dáng vẻ ta đang tự sám hối” mới chớp mắt đã quên đi mình nên sám hối điều gì. Mãi cho đến ngày hôm nay, nàng mới biết được người đàn ông lạnh lùng như băng nhưng lại dịu dàng như nước mà nàng lựa chọn kia thực ra là một bình dấm chua. Bỏ đi một chút suy nghĩ linh tinh bởi vì một người nào đó đang ghen, Nguyên Vô Ưu rất nghiêm túc mà đáp lại người trước mặt. “Tấm lòng của ngươi, cô rất cảm kích.” Rõ ràng là lời nói cảm kích, nhưng đôi mắt Sở Nghị lại tối lại, thậm chí có chút nhịn không được mà mím chặt bờ môi khô, muốn cười nhưng lại không cười nổi. Nguyên Vô Ưu liếc nhìn người đàn ông vẫn luôn im lặng không nói gì ở bên cạnh, nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Tiểu vương gia, những lời dư thừa thì cô không nói nữa, cô chỉ muốn nói với người một câu, sẽ có một ngày, ngươi sẽ hiểu được ngươi cũng không hẳn là cố gắng chỉ vì cô.”

Gương mặt trắng bệch của Sở Nghị bỗng chốc ngây ra, nhưng sau đó có một ngọn lửa giận dữ hiện lên trong mắt hắn: “Nàng không tin ta?”

Nguyên Vô Ưu yên lặng nhìn hắn giận dữ, đột nhiên nở nụ cười: “Cô không phải là không tin người, ngược lại, cô tin người, nhưng mà...”

“Nhưng sao?” Sở Nghị gấp gáp hỏi.

Nguyên Vô Ưu cười nói: “Bắt đầu từ ngày người cố gắng, cô đã đứng ở vị trí cao nhất rồi. Thân là một đế vương, cô quả thực cần có những lương thần võ tướng có thể chia sẻ việc nước với mình, nhưng cô cũng là một người phụ nữ, người phụ nữ thì cần gì chứ? A Nghị, ngươi bây giờ vẫn chưa hiểu đâu.” “...” Sở Nghị mở miệng nhưng lại không lên tiếng.

Sở Tuyệt cúi mình trước người mà hắn coi là sư phụ, sắc mặt ông ta không có biểu cảm gì nhưng cuối cùng cũng nhận lấy lễ, điều này khiến cho lòng Sở Tuyệt dễ chịu hơn một chút. Nguyên Vô Ưu cũng khẽ cúi đầu với ông ta. Lúc này, Tiêu thúc đang cưỡi ngựa mới dắt con ngựa mà Sở Tuyệt hay cưỡi đến.

Sở Tuyệt dìu nàng lên xe ngựa, đúng lúc muốn buông tay, lại bị Nguyên Vô Ưu nắm chặt lấy. “Hoặc là chàng ngồi xe ngựa cùng ta, hoặc là chàng cưỡi ngựa cùng ta, chàng chọn một trong hai đi.” Khóe miệng Đào Dao co rút, nhưng lại cúi đầu rũ mắt không nói gì.

Trong lòng Sở Tuyệt dường như không cần nghĩ cũng đã có đáp án, hắn có chút ngại ngùng liếc nhìn Tiêu thức còn đang kinh ngạc bên kia, mím môi, rất bình tĩnh mà lên xe ngựa.

Tiêu thúc vừa cười một ngựa, trong tay lại dắt theo một con ngựa khác: “...” Các thị vệ tinh anh tuy không có cảm giác tồn tại nhưng thực ra là vẫn tồn tại: “...” Nguyên Vô Ưu làm sao có thể đi để ý đến việc người bên ngoài nhìn bọn họ như thế nào chứ. Trong một ngày hè nóng bức như thế này, có một cái gối mát lạnh chỉ thuộc về mình nàng, nếu như nàng không dùng đến, há chẳng phải là kẻ ngốc hay sao chứ? “Tiểu Đào Tử, đi thôi.”

“Vâng.” Ánh mắt cảnh giác của Đào Dao nhìn qua ông lão, sau đó ông lại dùng ánh mắt đồng cảm nhìn về phía Sở Nghị vẫn còn đang ngây ra như phỗng mà đứng ở đó, sợi roi trong tay vẫn nhanh chóng phất lên kéo ngựa chạy mà không hề quay đầu lại.