Phượng Kinh Thiên

Chương 362: Sóng gió trước cửa (1)




Đột nhiên Đào Phi Vũ dừng bước, ngây ngốc đứng trong tuyết nhìn Tương Tương tựa vào lòng Miên Nhi ngủ thiếp đi tự lúc nào, từng giọt nước mắt không khống chế được lăn trên gò má nàng.

“Tương... Tương Tương.”

Khuôn mặt Miên Nhi tái nhợt, nước mắt đầm đìa, dần dần ngước lên. Sau khi nhìn rõ người trước mắt chính là Đào Phi Vũ, nàng ta hé miệng, khàn giọng nói: “Thất tiểu thư, rốt cuộc người cũng tới rồi.”

Cả người Miên Nhi choáng váng, mắt tối sầm đi, ngồi cũng không1vững, cuối cùng trước khi hôn mê nàng ta cũng đã đem những lời của Sử Ngưng Tương tường thuật lại cho Đào Thất: “Thất tiểu thư, tiểu thư bảo nô tỳ chuyển lời đến người, tiểu thư nói: Xin lỗi, và cảm tạ người.”

“Miên Nhi?” Lúc Nhứ Nhi đuổi theo Đào Phi Vũ đến đây, liền nhìn thấy Miên Nhi ngã xuống đấy, nàng ta bèn cả kinh hét lên thất thanh, sau đó vội vàng tiến lên phía trước đỡ Miên Nhi dậy. Nàng ta run rẩy vươn tay thăm dò hơi8thở của Miên Nhi, nhận ra nàng ấy đã bất tỉnh nhân sự, cả người lạnh ngắt. Lúc này, nàng ta mới buông bỏ được sự căng thẳng, lo lắng trong lòng, gấp rút phái hai tên nô tài đưa Miên Nhi về phủ, chuẩn bị bát canh gừng cho Miên Nhi.

Thân thể cứng ngắc của Đào Phi Vũ khẽ động, từ từ tiến lên phía trước.

“Tiểu thư.” Nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu thư, Nhứ Nhi không khỏi lo lắng.

Dường như Đào Phi Vũ không nghe thấy, nàng chỉ âm thầm tiến2đến gần Sử Ngưng Tương, chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng ấy. Nàng nhẹ nhàng vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt bình thản đang ngủ, nước mắt lăn dài như chuỗi ngọc, từng giọt lã chã rơi xuống bậc thềm kết thành một tầng nước dày, nghẹn ngào không nói nên lời.

“... Tương... Tương Tương, nửa tháng nữa là qua năm mới rồi, năm sau chúng ta mới mười bảy thôi, vẫn... còn... vẫn còn rất trẻ, vẫn còn cả tương lai phía trước.”

Nhứ Nhi không nhịn được òa khóc. Người của Đào4gia cùng hạ nhân nhìn thấy cảnh tượng này, lại nghĩ đến tiểu thư Sử gia trước đây, đều không nhịn được mà sinh lòng trắc ẩn, thường cảm.



Nghe thấy lời bẩm báo của Tiểu Cao Tử, khóe miệng Nguyên Vô Ưu khẽ cong lên, cuối cùng vẫn là là không kiềm chế được.

“Tiểu Cao Tử, ngươi cảm thấy chuyện này nên xử trí như thế nào?” Nguyên Vô Ưu thu hồi tâm tư, hờ hững nhìn Tiểu Cao Tử.

“Nô tài?” Tiểu Cao Tử không xác định được mà chỉ vào bản thân.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười gật đầu.

Tiểu Cao Tử theo bản năng nhìn thoáng qua Tiểu Hoa Tử, muốn nhờ hắn giải vây cho mình, nhưng lúc này Tiểu Hoa Tử cũng đang nhắm mắt suy tư, làm gì có thời gian để ý đến hắn chứ.

Ngọc Châu ở một bên cũng không hề cảm thấy bất ngờ, chuyện công chúa muốn bồi dưỡng Tiểu Hoa Tử cùng Tiểu Cao Tử nàng đã sớm biết từ lâu.

Không có ai tương trợ, Tiểu Cao Tử đành phải tự mình suy nghĩ. Sau một hồi đắn đo, hắn vẫn có chút không chắc chắn, bèn dò hỏi: “Nhưng dù sao thân phận của vị Đào Thất tiểu thư này cũng không bình thường.”

“A? Nếu nói như vậy, ngươi thấy nên xử lý chuyện này như thế nào?” Nguyên Vô Ưu nâng ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm nói.

Tiểu Cao Tử chần chừ một lát, cắn răng nói: “Vị Đào Thất tiểu thư này ôm thi thể quỳ trước cửa phủ thật sự là quá càn rỡ, quả thực đã quá xem thường công chúa cùng vương gia rồi, nô tài cảm thấy chúng ta không nên nhân nhượng mà nên nghiêm khắc giáo huấn bọn họ.”

Nguyên Vô Ưu không tỏ rõ ý kiến gì trước lời đề nghị của Tiểu Cao Tử, chỉ nhìn về phía Tiểu Hoa Tử hỏi: “Ngươi cảm thấy cách xử trí của Tiểu Cao Tử có được không?”

Tiểu Hoa Tử cung kính tiến lên phía trước: “Hồi bẩm chủ tử, nô tài đồng ý với cách làm của Tiểu Cao Tử. Mặc dù Đào Phi Vũ là tiểu thư Đào gia, nhưng nàng ta làm như vậy chính là không coi người cũng như vương gia ra gì, nếu công chúa lại nhân nhượng với nàng ta thì tôn nghiêm của người đặt nơi nào?”

Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười: “Nếu đã như vậy, chuyện này giao cho các người xử lý đi, tội chết khó miễn, tội sống khó tha.”

“Vâng, nô tài tuân mệnh.” Thần sắc của Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử nghiêm trọng, mơ hồ cảm thấy bản thân có chút quyền thế.

Chờ hai tên nô tài rời đi, Ngọc Châu đứng bên cạnh mới thấp giọng lên tiếng: “Công chúa, điều này... có ổn không? Đào Phi Vũ dám làm như vậy, Đào gia cũng không ngăn cấm, rõ ràng Đào gia cố ý dung túng nàng ta, muốn mượn chuyện này làm loạn, làm ảnh hưởng đến công chúa. Hoàng thượng, ngài ấy...”

Nguyên Vô Ưu nhàn nhã thổi trà trong tách, nước trà trong vắt có thể nhìn rõ những lá trà dập dìu chìm dưới đáy. Nàng vốn không thích uống trà nhưng gần đây lại thích thưởng trà, hễ rảnh rỗi lại pha trà, cũng coi như là một thú vui thanh nhã.

“Ngươi nghĩ được như vậy, cũng coi như không tệ, nhưng so với những gì bản công chúa mong đợi còn kém một chút. Đây cũng là lí do ta để Tiểu Hoa Tử cùng Tiểu Cao Tử xử lí chuyện vốn không phải phận sự của bọn chúng, mà các ngươi thì chỉ có thể giúp ta xử lí nội vụ.”

Ngọc Châu, Ngọc Thúy nghe vậy đều chạy lên phía trước quỳ sụp xuống: “Nô tỳ vô dụng, mong công chúa trách phạt.”

Nguyên Vô Ưu đặt tách trà trong tay xuống, nhìn thẳng vào mắt hai người: “Bổn công chúa không trách cứ các ngươi, đứng lên đi.”

“Tạ ơn công chúa.”

Hai người đứng dậy nhưng vẫn thấp thỏm trong lòng.

Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt lên tiếng: “Thước có thước dài thước ngắn, người có người này người kia. Ở phương diện đối ngoại, các ngươi không mạnh mẽ và ngoan độc bằng bọn chúng, nhưng lòng trung thành của các ngươi bổn công chúa chưa từng hoài nghi, cho nên, các ngươi không cần tự trách và tự ti về bản thân. Các ngươi phải nhớ rằng, trong lòng bản công chúa, các ngươi ai cũng có thế mạnh riêng.”

Ngọc Châu, Ngọc Thúy nghe xong, mắt ngấn lệ. Nghe được những lời này của công chúa, bọn họ không phải lo bản thân không được tin dùng nữa.

“Nô tỳ ghi nhớ lời dạy bảo của công chúa.”

“Ừ, đi thôi, chúng ta cùng ra xem vị Đào Thất tiểu thư cả gan làm loạn đến nhường nào.” Nguyên Vô Ưu đứng dậy nói với khí thế mạnh mẽ, chỉ sợ rằng Tiểu Cao Tử cùng Tiểu Hoa Tử không xử lí nổi chuyện này.



Sáng sớm, tuyết đã đọng thành một tầng mỏng.

Trước cổng Hoài Vương Phủ, tuyết trải đầy đường, Đào Phi Vũ ôm thi thể lạnh ngắt như băng của Sử Ngưng Tương quỳ trước bậc thềm ngoài phủ Hoài Vương, trong mắt chứa đầy sự bi thương và oán hận.

Phía sau nàng có rất nhiều người vây xem, tất cả đều là những gã sai vặt hoặc tỳ nữ của các nhà giàu trong thành phái ra xem náo nhiệt, trong mắt mỗi người đều không giấu được vẻ căng thẳng cùng hưng phấn.

Sau lưng Đào Phi Vũ là một hàng những đầy tớ đuổi theo nàng đến tận đây, trong mắt mỗi người đều lộ vẻ sợ hãi. Tấm biển của phủ Hoài Vương là do Tiên Đế ban cho, huống chi nơi này còn là nơi ở của công chúa Vô Ưu, Thất tiểu thư dám cả gan làm vậy khiến bọn họ dường như cảm nhận được thanh đao đang kề cận cổ, tựa như hiểm nguy có thể ập đến bất cứ lúc nào, nhưng mà bọn họ không thể không đứng đây cùng Thất tiểu thư.

Thân là thị nữ duy nhất bên người Đào Phi Vũ, tim của Nhứ Nhi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, tay chân nàng không ngừng run rẩy, liên tục nhìn về phía sau, nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy bất cứ người nào của Đào gia xuất hiện. Nàng ta đã phái ba nhóm người nhanh chóng đi báo tin cho lão gia và phu nhân nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nàng ta làm sao mà không thất kinh sợ hãi cho được?

Tất cả mọi người đều căng thẳng bất an nhìn về phía cứa lớn phủ Hoài Vương. Một lát sau, tim bọn họ run lên.

Bởi vì, Cao tổng quản phủ Hoài Vương cùng Hoa công công thân cận bên người công chúa Vô Ưu vừa bước ra, sau lưng bọn họ còn có hai tên kim giáp thị vệ.

“Tiểu thư...” Nhứ Nhi nhìn tình cảnh này, tâm khẽ run lên, nhịn không được bèn lên tiếng.

Đào Phi Vũ chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng không hề sợ hãi.

Tiểu Cao Tử nhìn thoáng qua ánh mắt không chút sợ sệt của Đào Phi Vũ, sau đó lặng lẽ đảo mắt nhìn đám đông đang vây xem trước mặt, khẽ nhíu mày. Đào tiểu thư ỷ bản thân xuất thân từ Đào gia liền không coi ai ra gì, cho rằng công chúa phải dè chừng nàng ta, suy nghĩ này đã quá sai lầm rồi.