“Ngươi đến gặp ta chỉ để nói những lời thừa thãi này thôi sao?” Vũ Văn Tranh hờ hững hỏi.
Bạch Mẫu Đơn chỉ yên lặng, sau đó cười khổ: “Là ta quá phận rồi.” Vũ Văn Tranh cúi đầu nhìn khuôn mặt mang tử khí của nàng, hắn buông mắt, thản nhiên nói: “Ngươi muốn biết gì? Ta biết thì sẽ nói hết.”
Bạch Mẫu Đơn chậm rãi mở to mắt nhìn hắn, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt không chút biểu cảm kia,1nàng chỉ cảm thấy miệng đắng chát khiến giọng nói cũng khàn đến mức khó nghe rõ: “Lúc đầu chúng ta mới gặp nhau, ngay lúc đó ta đã là quân cờ của ngươi rồi ư?”
“Không phải.”
Bạch Mẫu Đơn hơi bất ngờ nhìn hắn.
“Đối với ta mà nói, ban đầu ngươi chẳng qua chỉ là một trò tiêu kiển mà thôi.” Vũ Văn Tranh dịu dàng nói ra lời bạc tình nhất thế gian.
Bạch Mẫu Đơn cười: “Vậy... vì Lâm đại ca nhận8sự nhờ vả của Tiểu Thất đi tìm ta, nên ngươi mới nghĩ đến chuyện lợi dụng ta ư?”
Bạch Mẫu Đơn đột nhiên không muốn biết câu nói tiếp theo của hắn nữa.
“Lâm Duy Đường tìm ngươi không phải vì Đào gia Thất tiểu thư nhờ vả, mà là vì ngươi có giá trị lợi dụng với hắn. Tuy nhiên, ngươi có giá trị với hắn nhưng hắn sử dụng ngươi như một con cờ quả thật không tiện, hắn chỉ mới đứng2vững ở Kinh thành, hắn không thể chịu sóng gió này được.”
Thấy Bạch Mẫu Đơn hơi trợn mắt, Vũ Văn Tranh mỉm cười nói thẳng: “Vì vậy, hắn đưa ngươi với chút giá trị còn sót lại đến tặng ta dưới tư cách là tình nhân.”
Bạch Mẫu Đơn hơi ngỡ ngàng. Đến khi nghĩ thông suốt rồi, nàng nhắm chặt hai mắt che giấu tất cả cảm xúc trong đáy mắt: “Cũng có nghĩa là, khi ta vẫn chưa nhận ra thì ta4đã trở thành món hàng đổi chác giữa hai người các ngươi rồi?”
Vũ Văn Tranh rất thành thật: “Sự thật chính là như vậy.”
“Ta đáng giá bao nhiêu?” Lúc này, chính Bạch Mẫu Đơn cũng cảm thấy tâm trạng của mình rất kỳ lạ, không biết là nàng đã lạnh lẽo đến tê liệt hay là đau khổ đến tê tâm nữa. Nàng lại có thể dùng giọng điệu thanh thản đến thế để lên tiếng.
Vũ Văn Tranh mỉm cười: “Có lẽ ngươi sẽ thấy an ủi đấy. Lâm Duy Đường làm trái yêu cầu của Đào gia tiểu thư đưa ngươi cho ta sử dụng, mà ta lại chắp tay đưa người có thù oán với hắn là đệ đệ ta cho hắn xử lý. Cuộc mua bán này hắn lời không ít đâu.”
Đôi mắt nhắm nghiền của Bạch Mẫu Đơn động đậy, đôi môi trắng bệch cũng run rẩy. Nàng rõ ràng đang dựa vào cơ thể ấm áp của hắn nhưng nơi cơ thể nàng chạm vào hắn lại không còn cảm giác như bị bỏng lạnh.
Nàng không ngờ... hắn bạc tình, thậm chí là vô tình với nàng thì cũng đành thôi, nhưng, hắn cũng máu lạnh vô tình với em trai ruột thịt cùng một mẹ của mình như thế ư?
Mãi đến lúc này, nàng mới thừa nhận bản thân mình từ trước đến nay chưa bao giờ hiểu hắn.
Có lẽ, việc này chẳng có gì kì cục cả, hắn há có thể để nàng nhìn thấu mình sao?
“... Vì... vì sao lại nói cho ta biết?” Bạch Mẫu Đơn không nghe thấy tiếng nói của mình nữa, nhưng nàng biết miệng mình có cử động.
Vũ Văn Tranh ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, vô cùng dịu dàng nói: “Bởi vì ngươi sắp chết rồi, để ngươi không còn hối tiếc và lưu luyến mà chết đi dù sao cũng tốt hơn để ngươi cứ mãi lưu luyến không chịu rời đi đúng không? Ngươi nói xem?”
Bạch Mẫu Đơn đột nhiên rất muốn cười, muốn cười thật to nhưng nàng không thể cười nổi. Trên gương mặt hơi lành lạnh, nàng đưa tay sờ thử, đầu ngón tay ướt đẫm nước. Nàng đờ đẫn đưa lên miệng nếm thử. Nàng bật cười, mặn, là nước mắt. Nàng không ngờ mình còn có thể khóc, nàng tưởng rằng mấy ngày nay nàng đã khóc cạn nước mắt của cả đời này rồi.
Vũ Văn Tranh không biết đã cúi đầu nhìn nàng tự khi nào, ánh mắt hắn liếc nhìn ngón tay nàng ngậm trong miệng, ung dung hỏi: “Còn có điều gì muốn hỏi nữa không?”
Bạch Mẫu Đơn chậm rãi ngồi dậy, nàng cảm thấy mình không thể dựa vào hắn được nữa, bởi vì phần cơ thể dựa vào hắn của nàng đã lạnh đến cứng đờ rồi.
Thấy nàng rời khỏi, Vũ Văn Tranh hoàn toàn thờ ơ, chỉ nhấc tách trà lên cẩn thận thưởng thức.
Bạch Mẫu Đơn nặng nhọc chống người dậy, chậm chạp lê bước.
Đi được hai bước, nàng lại dừng bước như nhớ đến điều gì, vô cùng chậm chạp xoay người, lặng lẽ nhìn hắn chằm chằm: “Trong lòng ngươi, có phải ta thật sự đã khiến ngươi thất vọng rồi không?”
Vũ Văn Tranh nhẹ thở dài một tiếng, gật đầu: “Ta quả thật đã kỳ vọng rất nhiều vào ngươi. Chỉ gia đình Tôn Đại Niên thôi, ngươi nắm thóp bọn họ không phải là việc khó, chỉ là, giống như ngươi đã từng nói, thời gian cũng vậy, vận mệnh cũng vậy, thời gian không đợi ngươi, vận mệnh không do ngươi nắm bắt. Khiến kế hoạch của ta đổ vỡ, ngươi thất bại thật không đáng, nhưng xét cả đại cục thì sự thất bại của ngươi cũng xem như đáng giá.”
Bạch Mẫu Đơn cười, mặc dù không biết rốt cuộc mình đến gặp hắn lần cuối là đúng hay là sai, nhưng trong lòng nàng quả thực không còn lưu luyến gì nữa. Cho dù có chết thì nàng cũng sẽ không dây dưa bên cạnh hắn.
Chậm rãi xoay người, đi được hai bước, nàng lại dừng lại. Lần này, nàng không quay đầu mà chỉ dùng giọng điệu thản nhiên hỏi hắn: “Thẳng thắn như vậy, có phải trước lúc Nhị thiếu gia chết ngươi cũng đối xử với hắn như thế này không?”
“Đương nhiên.”
Bạch Mẫu Đơn không nói nữa mà chậm chạp lê bước chân cứng nhắc đi ra.
Thấy nàng đi ra, ánh mắt sốt ruột và lo lắng của Bát Kim đứng đợi ở ngoài cửa cuối cùng cũng được thả lỏng, lập tức đi lên dìu nàng: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Bạch Mẫu Đơn lắc đầu.
Đi ra khỏi nhà trọ, hai tên kiệu phu đang đợi ở ngoài vội vàng nhấc kiệu lên.
Bát Kim nhấc rèm đỡ Bạch Mẫu Đơn lên kiệu, Bạch Mẫu Đơn dừng bước, nhìn nàng nói: “Miên Nhi, chúng ta đi vào thành, đến phố Trường Tam... đại trạch* Sử gia.”
(*) Đại trạch: Nhà lớn
Miên Nhi là tên cũ của Bát Kim khi còn ở Sử gia. Bát Kim ngây người vì tiểu thư gọi nàng là Miên Nhi, vì tiểu thư nói muốn đi đại trạch Sử gia.
Hai tên phu kiệu nghe nói còn phải đi vào thành thì rất sốt ruột. Trời đã tối hẳn rồi, mưa gió lạnh lẽo, nội thành cách nơi này không phải một hai đoạn gì, nếu không phải bọn họ đưa tiền quá nhiều thì hai người đã chẳng thèm đứng đợi ở đây mà về nhà ngủ từ lâu rồi.
“Tiểu thư?” Bát Kim rụt rè lên tiếng. Đại trạch Sử gia đã hoang phế không người từ lâu lắm rồi.
“Đưa ta đi đi, có lẽ...” Có lẽ cái gì, Bạch Mẫu Đơn không nói nhưng Bát Kim đột nhiên cũng hiểu ra rồi.
Nàng bật khóc hu hu: “Tiểu thư...”
Bạch Mẫu Đơn tháo chiếc vòng vàng trên cổ tay và đồ trang sức bằng vàng quý giá trên tóc xuống đưa cho hai tên phu kiệu: “Các ngươi chỉ cần đưa ta đến đó là đi được rồi, đây là thù lao của các ngươi.”
Hai tên phu kiệu đưa mắt nhìn nhau, vô cùng miễn cưỡng nhận lấy.
“Vậy thì được, nói trước là chỉ đưa đến đó là hai huynh đệ chúng ta đi đấy.”
Bạch Mẫu Đơn cảm kích nhún gối với hai người rồi mới bước vào trong kiệu.
Bát Kim nhấc đèn lồng, nhỏ tiếng khóc. Ban nãy, nhìn thấy tiểu thư gặp Vũ Văn công tử xong bước ra từ trong phòng, khí sắc quả thật rất tốt, bây giờ người lại muốn đi Sử trạch, e rằng đây là hồi quang phản chiếu, người không xong rồi
…
Sáng sớm ngày hôm sau, lại là một ngày tuyết trắng mù trời. Đại trạch Sử gia bị dán giấy niêm phong đã hoang phế hơn hai năm nằm trên con phố khu nhà quyền quý trong Kinh thành. Tiếng khóc xé ruột xé gan của Bát Kim vang lên trước cửa Sử phủ kinh động đến nhiều nhà quyền quý xung quanh, bọn họ vội vã phái đầy tớ đi nghe ngóng thì hay tin khi trời vừa sáng, tiểu thư Sử gia Sử Ngưng Tương đã chết rồi, chết ngay trước cửa Sử gia.
Tin tức nhanh chóng được truyền đi khắp nhà quan lại quyền quý nội thành chỉ trong vòng một buổi sáng. Một vài phu nhân tiểu thư nghe tin, nhớ đến Sử gia tiểu thư có mỹ danh đệ nhất tài nữ Kinh thành nay lại rơi vào cảnh ngộ này, ai cũng thổn thức không thôi. Đúng là hồng nhan bạc phận mà!
Đào gia chỉ cách Sử gia một con phố nên đương nhiên cũng nhận được tin tức.
Đào gia muốn giấu Đào Phi Vũ đang dưỡng thương trong phòng chuyện này, nhưng Đào Phi Vũ vẫn nhanh chóng hay tin.
Một trong những tỳ nữ thiếp thân của nàng – Tự Nhi hiểu rất rõ giao tình của tiểu thư nhà mình và tiểu thư Sử gia, biết nếu mình mà giấu tiểu thư chuyện này thì tiểu thư nhất định sẽ giận dữ đánh đuổi mình đi nên nàng ta không dám giấu diếm mà bẩm báo chuyện này cho Đào Phi Vũ.
Vết thương của Đào Phi Vũ không nặng lắm, chỉ là vết thương ở phần mềm mà thôi, hơn nữa Đào gia đã gọi thái y đến khám, cho nàng dùng loại thuốc tốt nhất nên vết thương của nàng cũng gần khỏi hẳn rồi. Nếu không phải Đào Tứ gia nổi giận lôi đình cấm túc nàng, không cho phép nàng bước ra khỏi viện của mình một bước thì nàng đã đi thăm Tương Tương từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, nàng lại nghe tin Sử Ngưng Tương đã chết. Đối với nàng mà nói, đây chính là tin sét đánh giữa trời quang, khiến cả người nàng đờ đẫn mất một lúc lâu như bị sét đánh vậy.
“Tiểu thư? Tiểu thư? Người đừng dọa nô tỳ.” Tự Nhi sợ hãi vô cùng, chạy lại lay người nàng.
Đào Phi Vũ mịt mờ xoay chuyển con ngươi, nàng đang nhìn tỳ nữ trước mặt nhưng ánh mắt lại phân tán không thể tập trung nổi.
“Tiểu thư?” Tự Nhi bất an lên tiếng.
Đào Phi Vũ nhìn Tự Nhi chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt phân tán cuối cùng cũng dần dần tập trung lại.
Trong viện Đào gia, một đám tỳ nữ người hầu bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, căng thẳng bất an nhìn Thất tiểu thư đang cầm một cây kéo sắc bén dí sát vào cổ họng của mình, đám người không ngừng lui ra sau.
“Tiểu thư, tiểu thư, người đừng làm vậy.” Tự Nhi sợ hãi thất thanh kêu lên, sợ nàng sẽ thật sự nhẫn tâm đâm kéo xuống.
Người Đào gia nghe tin chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ hãi không thốt nên lời.
“Tiểu Thất...” Đào Tứ phu nhân hai chân mềm nhũn, cả người đổ sụp xuống đất.
“Nương.”
“Tiểu Thất.”
“Phi Vũ.”
“Tiểu Thất.”
Cả đám người Đào gia kêu gào cũng không thể ngăn được quyết tâm của Đào Phi Vũ. Mắt thấy nàng vừa hạ kéo xuống, lập tức máu chảy ra, Đào Tứ gia sợ đến mức hai tay run rẩy, hét toáng lên: “Tránh ra, tránh ra, tránh ra hết...”
Những người khác cũng sợ đến mức thét gào: “Tránh ra.”
“Tránh ra.”
“Để Tiểu Thất đi.”
“Tiểu Thất, con đừng làm chuyện ngốc nghếch, con mau đi đi, không ai cản con nữa đâu.”
Đào gia không ai dám ngăn Đào Phi Vũ nữa. Mãi đến khi chạy đến cổng chính, Đào Phi Vũ mới cất cây kéo đang đè lên cổ họng mình. Nàng xông ra ngoài, chạy như điên về hướng Sử Phủ.
Lúc này, Đào Tứ gia mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, phát hiện cả người mình ướt đẫm mồ hôi. Nhìn con gái chạy bạt mạng trên nền tuyết, ông chỉ có thể hét lên lần nữa: “Còn không mau đuổi theo? Nếu như Thất tiểu thư có mệnh hệ gì thì ta sẽ hỏi tội các ngươi.”
Đào gia Đại công tử nhìn Thất đường muội phút chốc không còn bóng dáng đâu, nhỏ giọng nói: “Tứ thúc, với tính các của Tiểu Thất, sợ rằng muội ấy sẽ đi gây sự với Vô Ưu công chúa mất. Con đi đánh ngất nó đưa nó về.”
Đào Tứ gia được nhắc nhở, cả người cứng đờ, vội vàng gật đầu: “Vậy con mau đi đi, đừng để nha đầu ngốc kia làm chuyện ngốc nghếch.”
“Vâng, Tứ...”
“Không cần đâu, để Tiểu Thất đi.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong Đào gia, hai chú cháu Đào gia đều kinh ngạc quay đầu.
“Đại ca.”
“Cha.”
Người vừa đi ra chính là người chưởng quản Đào gia - Đào Đại gia.
Đào Đại gia vuốt râu nhìn những bông hoa tuyết đang bay lượn, híp mắt nói: “Để Tiểu Thất phá đi.” Gây chuyện càng to càng tốt. Hoàng thượng đã giả câm giả điếc quá lâu rồi, sóng ngầm triều đình cũng đã đến lúc nên chuyển từ trong tối ra ngoài sáng rồi.