Phượng Hoàng Hoa

Phượng Hoàng Hoa - Chương 2




“Đưa đơn đặt hàng của Phòng Kinh Doanh cho ta xem?” Nữ vương nói. Ánh mắt nàng nheo lại, lộ ra vẻ nguy hiểm.



Kỷ An cố gắng nhớ lại một chút nói, “Không có đơn”.



“Không có đơn đặt hàng mà Phòng PMC dám đưa văn kiện mua nguyên liệu sao?” Nữ vương nổi giận, “Đi kêu Từ phó tổng vào đây”. Phàm là mua thật nhiều nguyên liệu thì phải có chữ ký của phó tổng công ty trở lên.



Kỷ An ổn định nhịp tim, nữ vương này tức giận uy nghiêm quá chịu không nổi. “Bên Tài Chính cùng với Kinh Doanh đối chiếu sổ sách, nói là quên đơn đặt hàng kia liền mượn đi, sau đó lại nói là đã đánh mất”. Nàng đem mồ hôi lạnh lau đi, đây không phải rõ ràng là có quỷ sao? Nhưng hiện tại chỉ qua miệng của nàng, nói ra ai tin?



“Nói bậy, bên Tài Chính hỏi mượn đơn đặt hàng của các ngươi khi nào?” Đầu tiên là Quản lý Tài Chính làm khó dễ.



Bên Kinh Doanh cũng bắt đầu gây khó khăn, tức giận trách cứ Kỷ An ngậm máu phun người.



“Là Tiểu Dương của Phòng Tài Chính tới lấy đơn hàng, lúc ấy ta còn sao chép lại một bản để trên chồng văn kiện trên bàn”. Kỷ An chợt tỉnh, “Hẳn là còn ở đó”. Đã hai ba tháng này nàng không có sửa sang lại “đống rác” ở trên bàn. Nàng đứng lên nói, “Ta đi lấy”. Dứt lời liền cuống quít chạy ra ngoài.



Lục lọi ở “đống rác” nửa ngày, cuối cùng tìm thấy đơn hàng bị ép đến cỡ nào ở dưới đáy của chồng văn kiện rồi quay trở lại, thời điểm vừa đến nơi cũng thấy Từ phó tổng đi vào. Nàng gọi một tiếng “Từ phó tổng” xem như chào hỏi, rồi đem văn kiện đưa đến trước mặt nữ vương.



Nữ vương nhận lấy danh sách nhìn qua, đặt ở trên bàn, sau đó bảo Từ phó tổng ngồi xuống bên cạnh nghe tiếp, “Ngươi tiếp tục nói”. Nàng ra hiệu cho Kỷ An.



Kỷ An nghĩ nghĩ nói: “Nguyên liệu được mua vào, cũng được lập kế hoạch sản xuất, nhưng Phòng Kinh Doanh đột nhiên nói năm nghìn bộ nguyên liệu này khách hàng vừa bảo hoãn lại làm chậm, loạt hàng Z56 đang trong cơn sốt, vì thế đem đơn hàng của Z56 chen vào. Về sau, đơn hàng năm nghìn bộ nguyên liệu của V87 cũng không được sắp xếp để sản xuất lại”.



“Nói cách khác là hiện tại năm nghìn bộ nguyên liệu vẫn còn nằm trong kho hàng?” Nữ vương lại hỏi.



Kỷ An chu miệng, nhưng lại không đáp. Nếu năm nghìn bộ nguyên liệu kia còn nằm trong kho hàng, thì chắc chắn Đại lão bản sẽ không ngồi ở chỗ này mà chất vấn. Ai, thật mệt nha, nàng cuối cùng cũng chỉ là một tiểu trợ lý thôi mà, vì cái gì mà đến phiên nàng trả lời?



“Đi lấy sổ thu chi của loạt hàng V87 trong kho hàng mang đến đây”. Nữ vương còn nói, “Cũng gọi chủ quản của kho hàng tới luôn”. Nàng lạnh lùng ngồi liếc Vương quản lý, ngữ khí không tốt. Phòng PMC chịu trách nhiệm bố trí mua vật tư, lập kế hoạch sản xuất và kiểm soát hàng hóa, nguyên vật liệu lưu trữ. Theo đơn đặt hàng mà mua vật liệu, bên sản xuất sẽ căn cứ vào kế hoạch sản xuất của Phòng PMC mà sản xuất.



Vương quản lý đáp ứng, nhanh chóng chạy ra đi tìm bên kho hàng.



Nữ vương lại nhìn Kỷ An hỏi, “Ngươi là người phụ trách mấy cái đó sao?”



“A? Ta? Chỉ làm mấy việc lặt vặt!” Lời của Kỷ An vừa ra khỏi miệng, có cảm giác không ổn, vội sửa lại, “Trợ lý quản lý Phòng PMC”. Nói cách khác là buộc tham gia làm thêm một phần công việc lặt vặt của quản lý.



Khóe miệng của nữ vương nhẹ nhàng cong lên một cái, liếc nhìn Kỷ An, bưng cốc trà lạnh từ trên bàn lên nhấm nháp.



Kỷ An bị nàng nhìn chăm chú thật sự không được tự nhiên, gục đầu xuống, ngón tay vô thức lật lật mấy cái văn kiện đựng bảng báo cáo.



Nữ vương lại nhìn mặt mấy người khác trong phòng một lượt, sau đó tùy ý cầm lấy một chồng văn kiện xem. Nàng xem bảng báo cáo, Kỷ An liền ngẩng đầu nhìn nàng. Ân, nữ vương rất đẹp cũng còn rất trẻ, tuyệt đối không vượt qua ba mươi tuổi, cử chỉ tao nhã hơn nữa lại có một cỗ phong thái uy nghi. Vừa nhìn thấy có thể biết được đây chính là lão bản kiêu ngạo. Ách, nên nói là nhân tài thuộc loại cao cao tại thượng mới phải.



Nữ vương dường như ngồi lâu có chút mệt, nàng hơi nghiêng người một chút, thay đổi tư thế, nhấc chân lên.



Nữ vương nhìn nghiêng từ một bên rất đẹp, đường cong mềm mại đẹp đẽ, phối hợp với ngũ quan càng thêm tinh xảo, lông mi cong vút, ánh mắt như đường hầm sâu thẳm, đen giống như hắc bảo thạch. Bỗng nhiên, một cảnh quen thuộc giống như xẹt qua trong đầu, bên dưới tàng cây hoa phượng xinh đẹp, cũng từng có một khuôn mặt nghiêng như thế này, đẹp đến mức làm cho nàng mê muội. Lòng của nàng nhất thời co rút lại một chút, không thể nào là nàng!



Đó là buổi sáng sớm tháng chín của sáu năm trước, nàng đứng ở đỉnh núi của một khu du lịch ngắm hoa phượng nở, đã thấy một nữ tử trong ánh sáng rực rỡ của buổi sớm tinh mơ đứng thẳng nhìn lên hoa phượng nở rộ đầy trên cây. Ánh sáng mặt trời rực rỡ tươi đẹp, nữ tử mỹ lệ, hoa phượng nở đẹp đẽ lộng lẫy, hợp thành một bức tranh cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp.



Nàng không nhớ rõ được diện mạo của người kia, nhưng vẫn nhớ rõ được khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng. Nàng đứng xem hoa phượng, còn Kỷ An xem nàng. Cũng chính bắt đầu từ ngày đó, nàng si mê lưu luyến phượng hoàng hoa, mê luyến ánh sáng mặt trời.



Kỷ An ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê ly mông lung, tâm bị gắt gao nắm chặt, mùa hoa phượng nở lại đến, giống như lại muốn đi lên đỉnh núi phượng hoàng hoa, nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu trên cây hoa phượng. Phượng hoàng hoa, hoa hỏa phượng hoàng, còn được gọi là phượng vĩ, cây lửa, tháng năm nở hoa, hoa có năm cánh, hoa lớn xinh đẹp, màu sắc đỏ tươi có những vệt mờ mờ; trong thời gian hoa nở, lửa đỏ một mảng, cùng màu xanh của lá tôn lên vẻ đẹp của nhau. Hoa phượng một năm nở hai mùa, một mùa là tạm biệt học sinh cũ ra trường, một mùa là chào mừng học sinh mới, tháng năm tới tháng bảy là mùa thứ nhất, tháng chín là mùa thứ hai.



Cảm giác được có khác thường, Kỷ An phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, phát hiện Đại lão bản đang nhìn nàng. Kỷ An hoảng hốt, lại dời ánh mắt đi, lật lật mấy bảng báo cáo trong tay để che giấu. Vì bản thân mình lại thất thần ảo não.



Nhạc chuông tin nhắn vang lên, Kỷ An lấy di động ra xem thử. Là tin nhắn của Vương quản lý, nói là nghi ngờ lô hàng nguyên vật liệu này đã bị ma quỷ trong công ty nhúng tay vào, hiện tại muốn cho Phòng PMC chịu tội thay cho người khác, làm cho nàng có chút tỉnh ngủ. Kỷ An đem tin tức xóa đi, cất di động, nặng nề thở ra, cảm thấy có chút buồn. Nàng không thích những việc phức tạp như thế này, cũng thật chán ghét người ta lừa gạt ở nơi làm việc. Đặc biệt là loại chuyện như vậy, mặc kệ công ty có chuyện lớn gì, những nhân viên nhỏ như nàng tránh được cái gì thì cố tránh, mà nàng chỉ vì một phút bất cẩn đã bị cuốn vào. Tuy việc này có diễn ra như thế nào đi chăng nữa cũng không có đến phiên nàng nhận trách nhiệm, nhưng xét cho đến cùng của sự việc, về sau nàng đừng nghĩ đến việc an tâm làm việc. Nàng thì không sao cả, chỉ sợ vạn nhất có chuyện gì thì liên lụy biểu ca, thì không tốt cho việc giải thích cho người nhà.




Có tiếng mở cửa, chủ quản kho hàng ôm chồng báo cáo hồng hộc chạy vào, Vương quản lý đi theo phía sau, rất dè dặt. Cửa phòng họp trong nháy mắt mở ra, còn thấy quản lý bộ phận sản xuất và người chủ quản phụ trách sản xuất lô hàng V87 đã ở bên ngoài. Đại lão bản nhìn thấy, đem hai người cùng gọi đi vào.



Chủ quản kho hàng vừa tiến đến, cũng không ngồi xuống, trực tiếp nói: “Tiêu tổng”. Đem sổ sách bày ra trước mặt Đại lão bản, theo sau đó là một loạt biên lai xuất nhập kho hàng được đặt trên bàn trước mặt Đại lão bản.



“Tiêu tổng, đây là đầy đủ tất cả những tài liệu về nguyên vật liệu của V87 gửi cho bộ phận sản xuất. Trong kho hàng không còn thừa lại, biên lai tất cả đều ở chỗ này”. Chủ quản kho hàng vừa nói vừa thở, những giọt mồ hôi lớn theo hai bên má của hắn nhỏ xuống trên bàn, bị bàn tay của hắn chùi đi. Cũng thật khó cho hắn, kho hàng ở cách nơi này ba tòa nhà sản xuất, cho dù là chạy đi nữa thì đến được đây cũng mất mười phút. Ngày tháng bảy, ở dưới ánh mặt trời chạy xa như vậy, thật nóng.



“Ngồi đi”. Đại lão bản gõ gõ cái bàn, mở ra báo cáo xuất nhập kho hàng, thực sự tìm hiểu về biên bản ghi chép xuất nhập của kho hàng. Cái này lại liên lụy đến bộ phận sản xuất. Nàng nhăn mặt nhăn mày, đem biên bản xuất nhập kho hàng ném tới trước mặt bộ phận sản xuất. Trực tiếp hỏi: “Hàng hóa đâu?”



Quản lý bộ phận sản xuất liền bày ra biên bản trả nguyên liệu về lại kho hàng, “Trả lại kho hàng, đây là biên bản ghi chép, còn có Trương Thương nhân viên trông kho hàng ký tên”.



Kỷ An liếc mắt, biên bản trả hàng về kho không được ký tên đầy đủ, chỉ có chữ ký của một nhân viên bộ phận sản xuất cùng chữ ký của nhân viên trông coi kho hàng ký tên qua loa một chữ “Trương”, chữ “Trương” kia sơ sài qua loa thiếu chút nữa đọc không ra được. Chữ ký của chủ quản kho hàng cùng nhân viên cấp bậc khác đều không có. Hơn nữa ở phía trên chữ ký của Trương Thương cũng không có ghi ngày tháng. Sự tình rất rõ ràng, thời điểm bộ phận sản xuất đem năm nghìn bộ nguyên vật liệu trả về kho hàng có vấn đề.



Kỷ An liếc mắt nhìn Vương quản lý, Vương quản lý nhìn Kỷ An rồi nhìn chữ ký của Trương Thương trên biên bản, âm thầm hỏi câu, “Thế nào?”



Còn có thể thế nào? Sự tình vẫn là ở Phòng PMC cùng bộ phận sản xuất. Kho hàng thuộc quản lý của Phòng PMC, có sơ suất, thì bọn họ không tránh khỏi có liên quan.




“Nhân viên họ Trương này đang ở đâu?” Đại lão bản hỏi.



“Từ chức, đã nghỉ việc được nửa tháng rồi”. Chủ quản kho hàng bắt đầu đổ mồ hôi.



“Ba” Đại lão bản đem biên bản xuất nhập kho hàng từ trên tay ném xuống bàn, làm cho mọi người trong văn phòng kinh động hoảng sợ. “Hai trăm vạn nguyên vật liệu, cứ như vậy không cánh mà bay?” Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng của nàng thốt ra, lạnh lùng quét một vòng mấy quản lý có mặt ở đây, sau đó đứng dậy kéo cửa phòng họp rồi đi ra ngoài.



Vương quản lý lau mồ hôi lạnh, toàn thân đều run run. Mặt khác tất cả các quản lý ở đây điều biến sắc, ánh mắt bất định, Quản lý phòng Tài Chính cùng Quản lý phòng Kinh Doanh đồng thời nhìn nhau, chủ quản kho hàng đứng đó, càng không ngừng đổ mồ hôi.



Kỷ An nhìn bên này, sau đó lại nhìn sang bên kia, chỉnh đốn lại gì đó trong hồ sơ của phòng mình, ôm lấy tập tài liệu lớn đi ra ngoài. Nàng đem tài liệu trả về vị trí vốn có, đem biên bản có chữ ký của họ Trương kia sao chép lại một bản, cho vào thư mục lưu giữ một cách hợp qui tắc, đem tủ hồ sơ khóa kỹ lại, sau đó đến chỗ máy nước uống đổ đầy một ly nước đá uống xong, cuối cùng nặng nề thở ra, quay lại bò lên trên ghế ngồi, trong nhất thời khí lực toàn thân dường như bị hút đi đâu hết. Nàng chùi trên trán một cái, trên mặt cũng toàn là mồ hôi. Thật sự là rất nguy hiểm, nếu như lúc đó nàng không tùy tiện lưu lại bản sao văn kiện này, không chừng sự tình sẽ rơi xuống đầu của nàng. Lúc đó đồng nghiệp xin phép, ở vị trí của nàng, là người lên kế hoạch mua nguyên liệu và bố trí sắp xếp kế hoạch sản xuất. Đối với một tập đoàn quốc gia lớn như vậy, hai trăm vạn căn bản không là cái gì, nhưng là hai trăm vạn từ bên trong nhà máy “Không cánh mà bay” đây là chuyện lớn, lần này sẽ có nhiều người gặp chuyện không hay ho rồi.



“Tiểu Kỷ, xảy ra chuyện gì?” Có mấy đồng nghiệp bà tám xung quanh vây lại hỏi thăm: “Ta vừa rồi nhìn thấy Đại lão bản rất tức giận từ trong phòng họp đi ra”.



“Tiểu Kỷ Tiểu Kỷ, đã điều tra rõ chưa? Là người của bộ phận nào?”



Kỷ An lắc lắc đầu, lấy cốc cà phê, cầm lấy cái cốc rồi đi ra ngoài văn phòng lớn để pha cà phê. Đây là thói quen của nàng, rõ ràng là bên trong văn phòng có máy pha nước uống, nhưng nàng trước khi mỗi lần đi pha cà phê đều phải đi nhà vệ sinh một chuyến, sau đó mới tới chỗ máy pha nước ở phía trước pha cà phê uống.



Thời gian nghỉ trưa ăn cơm, biểu ca La Thánh Minh tiên sinh của nàng mang nàng đến một nhà hàng cơm Tây sang trọng để ăn cơm, mời nàng ăn bò beefsteak ngon nhất.



Kỷ An cúi đầu đánh vật với miếng thịt bò, La Thánh Minh tiên sinh mở miệng nhỏ giọng hỏi thăm sự tình hôm nay trong phòng họp như thế nào. Nàng liếc mắt nhìn biểu ca đại nhân tiên sinh của nàng một cái, “Ngươi là quản lý Phòng Hành Chính hỏi nhiều như vậy để làm gì?” Nàng bực mình.



“Ta có thể không hỏi sao? Lão bản đã muốn báo cảnh sát, bắt ta phải hỗ trợ với cảnh sát điều tra rõ”. La Thánh Minh uống một ngụm nước, “Kỷ An biểu muội đại nhân, ngươi chính là biểu muội ruột của ta, dì ruột của ta chính là mẹ ruột của ngươi……”



“Chuyện công ty đừng lôi trong nhà ra”. Kỷ An cắt lời hắn.



“Vậy được rồi, ta là quản lý Hành Chính, hỏi ngươi là đương sự”.



“Không liên quan gì tới ta”. Kỷ An nhanh chóng minh bạch.



“Không liên quan là như thế nào? Tốt xấu gì đơn đặt hàng nguyên vật liệu hay lên kế hoạch sản xuất đều là ngươi……”



“Phách!” Kỷ An lấy cái nĩa đập xuống bàn, đối với La Thánh Minh hét lên, “Thời điểm tan ca không nói chuyện công việc”. Phút chốc đứng dậy, bỗng nhiên nhìn thấy sô pha ở cách vách Đại lão bản ngồi dùng cơm một mình, mà Đại lão bản đang ngước lên ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn nàng.