Phượng Hoàng Hoa

Phượng Hoàng Hoa - Chương 1




Ánh sáng sớm rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ sát sàn thủy tinh phía trước, chiếu vào mặt Kỷ An có chút mông lung. Nàng kinh ngạc nhìn ra ngoài của sổ ngẩn người, ánh mặt trời vào sáng sớm luôn cực kì đẹp, tươi mát sạch sẽ, tràn ngập hi vọng, còn có chứa ánh màu mộng ảo độc đáo này, giống như cánh thiên sứ, khinh bạc, trong suốt phơi bày ra những tinh thể đang trôi nổi. Ánh mặt trời chiếu xuống, xe cộ sẽ như làn sóng lớn, từ chín giờ đến năm giờ đi nhanh khắp các phố lớn ngõ nhỏ, bắt đầu cuộc sống mưu sinh bận rộn.



Bắt đầu làm việc ở công ty này được nửa năm, có nên nói là nàng so với bạn học may mắn hơn không? Bởi vì nàng có biểu ca là người giữ chức vụ ở phòng hành chính công ty, nên hồ sơ lý lịch đầu vào của nàng so với người khác lúc phỏng vấn gặp hoàn cảnh tốt, làm cho hồ sơ của nàng từ trong giữa chồng mấy ngàn hồ sơ được rút ra, thi qua giai đoạn hai của quá trình phỏng vấn, do đó bước vào trụ sở công ty nổi tiếng đi làm. Hào quang rất sáng chói, đại đa số người trong công ty là thành phần tri thức.



“Ai, An An, lấy lại tinh thần một chút, hôm nay Tiêu tổng đến công ty, biểu hiện cho tốt”. Bàn làm việc bị gõ vang, thanh âm trầm thấp của nam nhân truyền vào trong tai, Kỷ An bừng tỉnh.



Kỷ An ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy biểu ca La Thánh Minh của nàng tây trang chỉnh tề, hăng hái cầm theo một bao công văn đứng ở trước mặt nàng. Nàng “Nga” một tiếng, nhìn theo biểu ca đại nhân của nàng rời đi, sau đó tiếp tục mở cửa sổ lớn ngẩn ngơ thêm nửa giờ, cho đến khi nhóm đồng nghiệp đều có mặt đầy đủ, có đồng nghiệp ghét ánh mặt trời chói mắt nên buông bức màn nàng mới thu hồi ánh mắt, thở dài, bắt đầu làm việc. Vội vàng làm việc một hồi, Kỷ An đi đến dãy nhà vệ sinh, rồi pha tách cà phê, giữ lấy ly cà phê ấm áp cúi đầu quay ngược trở lại. Trong đầu lộn xộn rối rắm nhớ lại giấc mơ đêm qua, ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầy hoa của cây phượng, nàng đứng dưới tàng cây, nhìn thấy cây tràn trề sức sống, tươi đẹp như hoa phượng hoàng lửa, gió thổi qua, hoa đỏ theo gió dao động, cụm cụm, chùm chùm bay bay, đẹp đến thương tâm.



Đang trong giai đoạn thất thần, khóe mắt trông thấy ở phía cửa có một đám người tới gần, không để ý, đi ở phía trước, cầm cái tách cà phê nhỏ của nàng, chậm như rùa hướng về vị trí phía trước mà bước thong thả trở về, thỉnh thoảng lại khẽ nhâm nhi một ngụm cà phê, nàng cảm thấy được hương vị cà phê Columbia so với những loại cà phê khác tốt hơn nhiều.



“Khụ!” Một tiếng ho nhẹ truyền đến từ phía sau nàng, có vẻ như người đó là biểu ca đại nhân tôn kính của nhà nàng. Không cảm thấy phiền gì, nàng cùng biểu ca làm cùng một công ty, biểu ca vô cùng độc ác của nàng là quản lý ngày nào cũng nhìn nàng chằm chằm! Làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục nhâm nhi cà phê, bước chân càng thong thả càng chậm hơn. Trong lỗ mũi truyền đến một cỗ hương thơm, mùi thơm nhàn nhạt thanh thanh, tỏa khắp ở trong không khí, thật lâu cũng không có tiêu tan. Nước hoa này tốt thật? Lại đi càng chậm, cái mũi bỗng nhiên dồn sức hít ngửi mùi nước hoa, ngửi thật là thơm.



“Khụ!” Âm thanh người nào đó ho khan còn lớn hơn, tiếng động phía sau truyền đến nói cho nàng biết có một người đang chạy tới từ phía sau của nàng. Không có ý định tiếp tục cản đường, nàng nghiêng người nhường đường, thuận tiện ngẩng đầu nhìn lại, bỗng nhiên có cảm giác áp lực dồn ép, một đám người đông nghìn nghịt đi theo phía sau, liếc mắt nhìn, chỉ thấy được biểu ca của nàng, còn có phó tổng công ty và một vài nhân vật tai to mặt lớn ở công ty vây quanh một nữ nhân lãnh ngạo như nữ vương đi qua trước mặt nàng.



Biểu ca vĩ đại Thánh Minh tiên sinh của nàng lấy một loại ánh mắt giết người trừng mắt với nàng, nếu ánh mắt có thể giết người thật, nàng nghĩ nàng đã bị lăng trì.



Ánh mắt của từng người từng người trong đám người kia đảo qua trên mặt nàng, nhất thời mặt Kỷ An bây giờ nóng bừng! Nàng không nghĩ tới đi phía sau nàng lại có thể chính là đại phật.



Ánh mắt cũng giống như lãnh ngạo nữ vương của nữ tử kia cũng nhìn qua một lượt trên người nàng, Kỷ An không dám nhìn chính diện bộ dáng của người kia, dù sao cũng cảm thấy có một cỗ uy nghiêm lạnh lùng.



Một đám người quần áo ngăn nắp chỉnh tề đi qua người nàng như vậy, nàng cảm thấy chính mình ngay tại chỗ biến thành con kiến bên ven đường, thật nhỏ bé. Đợi mấy người đó đi xa, Kỷ An đang hoảng hốt chưa bình tĩnh, hấp hối giãy giụa bò đến bộ phận văn phòng của nàng, trở lại phía trước bàn làm việc của mình ngồi xuống.





Tin trên MSN chớp nháy, mở ra một chút thì thấy là do đồng nghiệp gởi tới: “Đại tỷ, ta rất bội phục ngươi, cư nhiên dám bưng cà phê chắn đường Đại lão bản”.



“Thực sự dũng cảm, sự ngưỡng mộ của ta đối với ngươi như nước sông chảy cuồn cuộn không dứt.”



“Tiểu muội, đại ca sẽ vì ngươi mà nhặt xác”.




Kỷ An tắt MSN đi, logout! Một hơi uống hết tách cà phê, hít thật sâu thật mạnh rồi thở ra. Nàng không biết là Đại lão bản đến đây, nàng không biết những người đến công ty là đại phật, có cái gọi là người không biết không có tội, nói cho cùng thì những người đó không đến nỗi nhỏ mọn như vậy chứ? Vuốt vuốt ngực, bắt đầu sửa sang lại bảng báo cáo số liệu, chuyện vừa rồi rất nhanh chóng được nàng quẳng ra sau đầu. Không có cách nào, theo cách nói của chính mình chính là nhẫn tâm, chuyện lớn cũng không để bụng. Theo lời nói từ bạn học của nàng là dây thần kinh lớn, to như cổng thànhThiên An Môn trước khi dựng lên cái cột quốc kì kia.



Kỷ An cùng bảng báo cáo phấn đấu, việc thống kê số liệu cuối tháng luôn buồn chán và đơn điệu, nhập dữ liệu vào phần mềm thống kê, tay phải đặt trên các phím số, ngón trỏ tay trái đặt trên bảng báo cáo, dựa vào việc nhập dữ liệu mà di chuyển, cắn môi, không một tiếng động mà phải nhớ kỹ số liệu được nhập vào, đầu óc lại bắt đầu thất thần, lại trôi vào cây phượng nở đầy hoa ở trong mộng. Đây là một trong những kỹ năng khác của nàng, nhất tâm nhị dụng (một lúc có thể làm hai việc).



Tay chân nàng lại tiếp tục bận rộn, trong lúc đó, biểu ca đại nhân vĩ đại của nàng lại bớt chút thời giờ vì chuyện chắn đường vừa rồi của nàng mà đi ra giáo huấn một phen, sau đó lại như điên như cuồng ôm tài liệu vào trong phòng họp lớn.



Quản lý đại nhân nhanh chân nhanh tay chui ra từ trong phòng hội nghị, nhẹ nhàng tới cửa, mới hướng nàng quát, “Kỷ An, đến đây một chút, đem báo cáo nửa năm qua cùng với số liệu tương ứng mang vào đây cho ta”. Quát xong, lại giống như kẻ trộm lén lén lút lút lui vào trong phòng họp.



“Nga”, Kỷ An lên tiếng đáp lại, từ tủ đựng văn kiện lấy ra tư liệu rồi nhẹ nhàng đẩy cửa của phòng họp lớn đi vào, đên bên cạnh quản lý, đem tư liệu đưa cho hắn. Quản lý là một nam nhân trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, họ Vương, năng lực bình thường có chút bất cẩn, nhưng đối xử với người ngoài rất tốt, cho dù là đồng nghiệp cùng bộ phận hay là khác bộ phận đều thích hắn.



“Ngươi ngồi ở phía sau một chút”. Quản lý chỉ chỉ cái ghế dựa nhỏ bên cạnh. Kỷ An gật gật đầu, nghe lời ngồi xuống. Thân là trợ lý, nửa năm nay nàng đã quen theo chân bọn quản lý như hắn thu dọn tàn tích, việc lớn việc nhỏ gì quản lý cũng gọi tên nàng.



Ánh mắt của nàng quét một vòng quanh những người đang ngồi trong phòng hội nghị, nhưng không dám hướng chỗ người có địa vị cao nhất nhìn tới, nơi đó không khí bị đè nén xuống rất thấp.




Quản lý và phó quản lý của các bộ phận đều có mặt, Đại lão bản ngồi ở chỗ kia, nghe các phòng báo cáo thành tích. Phòng của nàng, ba tháng trước phó quản lý trước đây tạm rời khỏi vị trí công tác, chức vị vẫn để trống, phó quản lý chính là từ quản lý bố trí sắp xếp, cho nên mà nói đa phần công việc đều đè xuống đầu của nàng. Vội vàng xử lý công việc mà lẽ ra thuộc về phó quản lý, hơn nữa việc hiện tại phải làm đó chính là công việc của trợ lý, nhưng cho dù một người làm hai việc nàng vẫn chỉ được nhận tiền lương của một tiểu trợ lý mà thôi.



Nàng ngồi ở ghế dựa, ánh mắt nhìn trên đỉnh trần nhà, đèn trang trí ở trên đó rất đẹp, không biết có phải là thủy tinh hay không! Trong lúc hít thở, mùi thơm nhạt nhạt lại kéo tới, là từ phía của Đại lão bản truyền tới. Đây là cơ sở sản xuất của công ty, do phó chủ tịch kiêm xưởng trưởng Từ phó tổng phụ trách, Đại lão bản rất ít khi tới, nhưng nghe nói lần này do số liệu của bên tài vụ xảy ra vấn đề, các bộ phận trong công ty đổ trách nhiệm cho nhau, kinh động đến Đại lão bản, nàng tự mình xuống dưới điều tra, lần này không tra sổ sách trên máy tính, mà tra trực tiếp từ báo cáo số liệu cơ bản. Kỷ An cảm thấy được lão bản của các nàng là khủng bố, toàn bộ báo cáo sổ sách của công ty? Trước tiên đừng nói là từng bộ phận khác nhau, chỉ tính bộ phận của các nàng không thôi thì báo cáo số liệu trong vòng nửa năm sau khi đóng thành tập sẽ lấp đầy bốn cái hòm và ba tủ văn kiện.



“Vương quản lý, còn chưa tìm được sao?” Một giọng nữ nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến, thanh âm không lớn, nhưng từng chữ đanh thép, lại mượt mà dễ nghe. Không khỏi làm Kỷ An nhớ tới “như viên ngọc trai lớn rơi vào một khay ngọc bích”.



“Nhanh thôi”. Vương quản lý bắt đầu chùi mồ hôi.



“Không phải đã sớm bảo đem tư liệu cùng sổ sách chuẩn bị cho thật tốt rồi sao?” Thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi không lộ ra một chút giận dữ nào.



Trong lòng Kỷ An khẽ khinh, lão bản phải tra tư liệu, các bộ phận đương nhiên phải sửa sang thống kê lại số liệu cuối cùng, đó chính là một tập số liệu thống kê mỏng các sản phẩm vào cuối tháng. Nếu mà muốn biết thông tin chi tiết của từng sản phẩm, chỉ sợ lại phải quay về văn phòng lấy.




“Phải, là ta sơ suất”. Thanh âm của Vương quản lý đã bắt đầu run rẩy. Hắn nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Kỷ An, “Kỷ An, tìm cho ta bảng báo cáo của V87 xuất khẩu sang Mĩ quốc tháng trước”.



“A? Nga”. Kỷ An đáp lời, nhanh chóng phản ứng. Nàng nghĩ nghĩ, V87 cũng có bảng báo cáo nhưng bởi vì hàng hóa yêu cầu có chút đặc biệt, nên nàng để ở nơi khác. Nàng đứng lên, “Chờ ta đi lấy”. Khẽ gật đầu cho phải phép, bước khi về phía cửa ra vào. Cảm giác tất cả ánh mắt trong phòng đều dồn lên trên người nàng, cắn môi, ánh mắt của người ta đối với mình không liên quan, nhưng cái chính là có chút cảm thấy không được thoải mái.



Kỳ An lấy bảng báo cáo V87 từ trong ngăn tủ ra, trong đó chỉ có một mặt hàng, số liệu báo cáo không nhiều lắm, toàn bộ cũng chỉ có khoảng ba bốn chục trang giấy, bị nàng để ở phía dưới cùng của tủ hồ sơ. Nàng đem bảng báo cáo vào trong phòng họp, đưa tới trước mặt Vương quản lý, nhẹ giọng nói: “Tất cả đều ở đây”. Xoay người, liền đối diện với một đôi mắt sáng ngời, nàng cuống quít cúi đầu, trở lại làm tổ trên cái ghế dựa nhỏ, vẫn không dám nhìn lại phía bên kia. Nàng quay đầu, nhìn về phía ánh sáng ngoài cửa sổ. Đã là tháng bảy rồi, đây là lúc hoa phượng bắt đầu nở đúng không?



Thanh âm thảo luận trong phòng vẫn không ngừng lại, hình như đợt hàng V87 xuất khẩu sang Mĩ quốc hóa ra là có vấn đề, mà rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu còn phải truy tìm, trước mắt chỉ có thể xác định được là Phòng của nàng, Phòng Tài Chính và Phòng Kinh Doanh. Phòng Tài Chính nhìn chằm chằm bên Kinh Doanh, bên Kinh Doanh lại đem ánh mắt châm chọc hướng về Phòng của nàng. Người của những bộ phận không liên khác đều đi ra ngoài làm công việc của mình, nên chỉ còn lại ba phòng sáu con người cùng lão bản ngồi ở đây.




Vương quản lý ngồi ở chỗ kia, giống như con kiến bò trên chảo nóng. Kỳ An cảm thấy được ánh mắt đang đổ dồn xuống người Vương quản lý, trong lòng có một chút đồng tình với nam nhân này. Trong nhà phải nuôi hai đứa con đi học ở nước ngoài, còn phải trả tiền vay mua nhà, áp lực kinh tế rất lớn. Ngồi ở ghế quản lý công việc rất khó khăn, nhưng sống chết chống đỡ, liều mạng làm việc. Phó tổng đã vài lần có ý định muốn đổi người, nhưng thấy hắn bán mạng làm việc như vậy, cũng liền nhẫn nại. Có thể tưởng tượng được, lần này đích thân lão bản xuống dưới kiểm tra, đối với hắn áp lực lớn biết bao nhiêu.



Thanh âm chất vấn của lão bản vang lên, “Đơn đặt hàng một vạn, Phòng PMC lại đặt mua một vạn năm nghìn bộ nguyên vật liệu, một vạn sản phẩm, tại sao lại phải mua thêm năm nghìn bộ nguyên vật liệu? Còn năm nghìn bộ nguyên vật liệu kia bây giờ đang ở đâu?”



Kỷ An hít một ngụm lãnh khí, quay đầu nhìn về phía lão bản, hình ảnh đầu tiên đập vào trong mắt đó chính là gương mặt đang nén giận mỉm cười. Ngũ quan xinh xắn, mang theo một loại khí chất lãnh diễm, ánh mắt đang nén giận tỏa ra ánh sáng lạnh lùng. Oa, lão bản ở giữa, uy phong nghiêm nghị, làm cho Kỷ An liên tưởng đến trong triều đình có Vũ Tắc Thiên! Nữ vương a! Nàng cảm thán một câu. Nhưng rất nhanh, cặp mắt lợi hại kia quét về phía nàng, nàng cả kinh, cuống quít dời tầm mắt.



“Kỷ An, ngươi tựa hồ có chuyện muốn nói”. Nữ vương chỉ đích danh nàng.



“A?” Kỷ An kinh ngạc nhảy dựng đứng lên, nàng nào có lời gì muốn nói. Đây là khu vực của quản lý cùng lão bản, nàng là râu ria ở trong này làm chân tạp vụ là được rồi đúng không? Nhưng lão bản đã nêu đích danh, nàng chỉ phải kiên cường bền bỉ ngẩng đầu lên, suy nghĩ có nên nói một chút gì đó hay không.



“Ngồi xuống nói”. Thanh âm lạnh lùng như tiếng động đất, giống gió lạnh mùa thu. Cũng phải, đổi lại ai không duyên không cớ tốn nhiều tiền cho nguyên vật liệu quí giá như vậy cũng phải sinh khí. Kỷ An ngồi lại, lại nghe nữ vương kia nói, “Ngồi lại gần đây, đến gần bàn”.



“Nga”. Kỷ An đáp, từ trong ghế dựa nhỏ tới ngồi vào ghế dựa lớn bằng da mềm mại.



“Nói đi! Ngươi có ý kiến gì không.”



Nói gì? Ta làm gì có quan điểm gì? Kỷ An thực vô tội nhìn lão bản liếc mắt một cái, cuối cùng không dám mở miệng. Nàng suy nghĩ, cắn môi, nhớ lại một chút quá trình của hàng hóa, thở sâu, áp chế nhịp tim đang đập thật nhanh, đầu cúi xuống không dám nhìn ánh mắt của những người khác nói: “Loạt hàng V87, Phòng Kinh Doanh cung cấp hai ngàn đơn đặt hàng, Phòng PMC trong lúc muốn đạt kế hoạch nên đã đặt một vạn lẻ một trăm bộ nguyên liệu, một trăm này là nguyên liệu dự bị theo bản vẽ thiết kế mẫu!” Nàng cau mày nhớ lại một chút rồi nói, “Hình như là bản vẽ thiết kế mẫu từ Phòng Kiểm Soát Chất Lượng và Phòng Kỹ Thuật tiến hành với nhau, lấy tổng cộng là năm mươi bộ nguyên liệu, còn lại một vạn và năm mươi bộ nguyên liệu được đưa đến Phòng Kinh Doanh. Sau đó lại được bán ra một nửa, quản lý Phòng Kinh Doanh đột nhiên đến đây đưa văn bản, nói là phải thêm vào năm nghìn, để bán chung với nhau”. Kỷ An nói tới đây, liền cảm thấy được năm nghìn bộ nguyên liệu này có vấn đề, vì thế theo đống báo cáo số liệu cùng với đơn hàng của bộ phận tiêu thụ lục lọi nửa ngày, nhưng không có tìm được đơn hàng thêm vào năm nghìn kia. Lòng của nàng bất chợt lạnh, đơn hàng đâu?