Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 175: Trên thuyền




Quy Dĩ chưa từng chơi trò này, Diệp Thanh phải hướng dẫn cho hắn. Ai thua sẽ bị dán sợi lên mặt.

Hiển nhiên, Quy Dĩ – người chơi cờ cá cược bị thua đến mức thảm hại, sao có chỉ số thông minh mà đấu địa chủ thắng được, hơn nữaDiệp Tống và Diệp Thanh đều là tay già đời, hai tỷ muội liên thủ khiến hắn thua không còn mặt mũi nhìn người, trên mặt dán đầy sợi. Lúc Diệp Thanh chuẩn bị dán thêm sợi lên mặt hắn, phát hiện không còn chỗ nào để dán nữa, nàng liền dán lên tai hắn, Quy Dĩ rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Các ngươi có thể để ta thắng một lần được không, nếu không chơi chẳng vui gì cả."

Diệp Tống nghĩ nghĩ cười nói: "Hay là thế này, ta cho ngươi ba cơ hội, nếu ngươi có thể thắng ta ít nhất một lần, ta sẽ tặng cho ngươi một phần thưởng xứng đáng."

Quy Dĩ hỏi: "Phần thưởng gì?"

Diệp Tống liếc nhìn Diệp Thanh, Diệp Thanh thấy không ổn, quả nhiên Diệp Tống nói: "Chi bằng, để Diệp Thanh thân thiết với ngươi hơn một chút?"

"Hồ nháo." Quy Dĩ thuận miệng đáp.

Tuy nói vậy nhưng trong thâm tâm hắn lại bừng bừng ý chí chiến đấu, đúng là một tên trong ngoài không đồng nhất. Diệp Thanh mặt đỏ bừng oán trách liếc Diệp Tống, Diệp Tống không tỏ ý kiến mà nhướng mày: "Gấp cái gì, nếu không muốn để hắn thắng, hắn dù có cố gắng tới vỡ đầu chảy máu cũng không thể thắng được. Trừ phi muội muốn thả cho hắn thắng, để hắn có cơ hội thân thiết với muội hơn."

Diệp Thanh nghe thế cũng bừng bừng ý chí chiến đấu, so với Quy Dĩ còn lớn hơn, nàng sẽ không nhường hắn dù chỉ một bước. Diệp Tống thong thả cầm bài trên tay, một bên đánh bài một bên quan sát hai người âm thầm phân cao thấp, cảm giác cũng không tồi.

Xa phu ăn xong cơm cũng tò mò tới xem. Hắn thấy mặt Quy Dĩ đầy sợi liền buồn cười. Quy Dĩ phóng cho hắn ánh mắt không mặn không nhạt, mang theo chút sát ý, ý tứ rõ ràng, nếu xa phu dám đem chuyện đêm nay nói ra ngoài thì đừng hòng giữ được cái mạng. Xa phu rụt rụt cổ, nhanh chân chạy nhanh, làm bộ cái gì cũng chưa thấy.

Ba ván qua đi, Quy Dĩ vẫn không thể thắng nổi dù chỉ một ván. Diệp Thanh ngửa đầu cười to, tiếng cười hòa vào hơi lạnh của gió đêm khiến không gian xung quanh bỗng trở nên vui vẻ lạ thường.

Diệp Tống dường như không có việc gì hỏi xa phu: "Chúng ta ở đây được bao lâu rồi?"

Xa phu đáp: "Chắc cũng khoảng hai canh giờ, sao công tử vẫn chưa trở về?"

Diệp Tống ném bài lên bàn, đứng dậy duỗi lưng, nói: "Quy Dĩ, tháo dây buộc thuyền, chuẩn bị đi thôi."

Xa phu cả kinh: "Không đợi công tử sao?"

Diệp Tống nghi hoặc nhìn hắn: "Đã nói chờ hai canh giờ, hết hai canh giờ hắn chưa trở về chính là không muốn trở về, còn chờ hắn làm gì?"

"Nhưng mà công tử..."

"Mỹ nhân ở Bách Tú cư chắc hẳn không tồi, yên tâm, việc này chỉ có lợi với công tử nhà ngươi chứ không có hại." Diệp Tống thấy Quy Dĩ nhanh nhẹn tháo dây buộc, "Đi gọi mấy người chèo thuyền lên, chuẩn bị lên đường."

Diệp Thanh không xác định hỏi: "Nhị tỷ, thật sự không cần chờ Tô Tứ sao?"

Diệp Tống từ từ nói: "Đợi không trở lại, chẳng lẽ lại phải chờ tiếp? Chúng ta không cần chờ hắn, hắn cũng không cần trở lại, dù sao trên thuyền không phải cũng có Quy Dĩ rồi sao, nhiều thêm một hay bớt đi một không ảnh hưởng lắm, đối với chúng ta hay với hắn đều tốt." Nàng quay đầu nhìn Diệp Thanh, "Muội nhớ kỹ, về sau gả chồng, không thể lúc nào cũng chờ đợi được. Một nữ nhân có bao nhiêu thanh xuân để chờ chứ."

Diệp Thanh lẩm nhẩm: "Rõ ràng nhị tỷ...qua cầu rút ván. Tô Tứ a Tô Tứ, muốn trách chỉ có thể trách bản thân ngươi, ai bảo ngươi hoa tâm, trên đường gặp một nữ tử không quen biết cũng đòi phải làm người tốt tới cùng, mặc kệ ngươi...A? Không phải nhị tỷ đang tức giận chứ?

Quy Dĩ đúng lúc nghe được lời của Diệp Tống, Quy Dĩ tuy đầu gỗ nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại một câu: "Muốn cưới Diệp tam tiểu thư nhất định là người hết mực yêu nàng, sẽ không để nàng phải chờ."

Diệp Thanh nhìn Quy Dĩ, hoảng loạn đẩy xe lăn vào trong khoang thuyền, lắp bắp nói: "Muội, muội...Nhị tỷ, muội về phòng trước."

Người chèo thuyền đã chuẩn bị xong, bắt đầu hợp lực, đưa thuyền chậm rãi rời khỏi bến.

Diệp Tống dựa lưng vào lan can, cười tự do tự tại. Đúng lúc này, ở bến tàu vang lên tiếng người ồn ào, Diệp Tống híp mắt nhìn lại, thấy xuất hiện rất nhiều ánh lửa, có người hô to: "Bắt lấy bọn chúng! Mau bắt lấy bọn chúng!"

Diệp Tống tập trung nhìn, hảo gia hỏa, phía trước có một nam một nữ đang vui sướng bỏ chạy. Góc váy của cô nương kia được ánh lửa lảm nổi bật lên, lay động không ngừng, bị người nam tử bên cạnh túm chạy thất tha thất thểu, mấy lần suýt ngã.

Mà nam tử kia, không phải chính là Tô Tĩnh - người cùng cô nương đi lâu tử trừng trị tên phụ lòng kia sao.

Hai người trông vô cùng chật vật.

Tô Tĩnh túm Anh cô nương chạy tới bến tàu, thấy thuyền chuẩn bị rời bến, hắn ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua màn đêm vừa lúc tiền vào ánh mắt Diệp Tống. Tô Tĩnh bất đắc dĩ nói: "Không thể chờ ta thêm một chút được sao?" Mắt thấy bọn người truy đuổi ngày càng tới gần, Tô Tĩnh bất chấp, nhìn Anh cô nương nói một câu "Mạo phạm", ngay sau đó hắn ôm qua vai nàng, phi thân nhảy dựng lên, dùng mấy cọc gỗ trên sông làm điểm tựa bay tới thuyền, phanh một tiếng dừng trên boong tàu.

Đám người trên bờ thấy bọn họ lên thuyền, không thể tiếp tục truy đuổi được nữa, đứng chửi bậy một trận rồi mới rời đi.

Anh cô nương nằm trên boong tàu vẫn chưa lấy lại được không khí, trên mặt điểm mấy giọt mồ hôi, không ngừng lấy tay quạt mở cổ áo, nói: "Tốt rồi, tốt rồi, làm ta sợ muốn chết!"

Diệp Thanh nghe tiếng đi ra, thấy thế hỏi: "Sao các ngươi lại biến thành như vậy?"

Anh cô nương hừ hừ đáp: "Hừ, tên khốn kia chắc chắn không có kết cục tốt! Ta khiến hắn cả đời không dám ngẩng đầu lên, không những khiến hắn không thể chạm vào nữ nhân, còn dùng một mồi lửa đốt trụi Bách Tú cư!"

Diệp Thanh nói: "Vậy giờ ngươi phải làm thế nào?" Nàng nhìn thuyền của mình, "Chúng ta, chúng ta muốn đi Cô Tô. Hay ta bảo người chèo thuyển dừng lại cho ngươi lên bờ nhé?"

Anh cô nương vừa nghe, kinh hỉ nhảy dựng lên: "Các ngươi muốn đi Cô Tô? Vừa lúc ta cũng đi a, nhà ta ở Cô Tô, nếu không ngại các ngươi cho ta đi nhờ luôn nhé?"

Tô Tĩnh chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy tới boong thuyền tìm Diệp Tống nói lý lẽ: "Ngươi không thể dư dả chút thời gian cho ta được à, suýt chút nữa không đuổi kịp thuyền rồi? Ngươi thật sự nghiêm túc sao?"

Hắn vòng tay đặt lên lan can, bao trọn lấy người nàng, hô hấp phả lên mặt Diệp Tống, lúc lên lúc xuống, trên trán vẫn còn lưu lại một tầng mồ hôi mỏng.

Diệp Tống bình tĩnh cười nói: "Ngươi cảm thấy ta nói giỡn sao?"

"Hừm", Tô Tĩnh đáp, "Không phải do Quy Dĩ tới, ngươi không cần dùng ta nữa nên muốn vứt ta đi? Ngươi không có lòng tin vào ta đến vậy sao?"

"Sao ngươi biết?"

"Hay có thể nói là ngươi đang tức giận?" Tô Tĩnh cố ý nâng cao âm cuối lên, có chút ngả ngớn, lại có chút ý thử, "Ngươi không thích ta đi trêu chọc nữ nhân khác?"

Diệp Tống cười nhạo một tiếng nói: "Ngươi là gì của ta? Ta giận ngươi có no bụng được không?"

Thấy Diệp Tống và Tô Tĩnh đang nói chuyện, Diệp Thanh không tiện quấy rầy liền tự chủ trương giữ Anh cô nương lại, để nàng cùng đi tới Cô Tô. Diệp Thanh đưa Anh cô nương xuống dưới rửa mặt, sửa soạn gọn gàng xong đi ra vẫn thấy Diệp Tống và Tô Tĩnh đang nói chuyện.

"Còn nói không tức giận", Tô Tĩnh cười tỏ vẻ như nhìn thấu, ngón tay mơn trớn lông mày Diệp Tống, "Nơi này đang nhăn lại". Diệp Tống đứng dậy, Tô Tĩnh chủ động lùi ra sau, lại trở về bộ dạng như thường ngày nói, "Chúng ta là bạn tốt, có tâm tình gì không cần phải cất giấu, ngươi vui thì nói là ngươi vui, tức giận thì bảo là tức giận, chỗ nào muốn ta sửa ta sẽ cố gắng sửa, đây cũng không phải chuyện lớn gì. Nữ nhân không nên khẩu thị tâm phi."

Vừa nói xong, Diệp Tống đã xông tới đánh hắn. Hắn cười hì hì nhảy ra sau né tránh lại nói: "Đáng lẽ ta có thể trở về sớm hơn một chút, nhưng ta không có ý định dùng khinh công ôm một nữ nhân trở về, ngươi biết vì sao không?" Hắn một bên cùng Diệp Tống so chiêu, một bên nhàn tản nói, "Ta cũng chỉ ôm một mình ngươi như vậy, chưa từng ôm người khác, nếu không ngươi sẽ cho là ta bụng đói ăn quàng."

"Ha, ngươi dám nói ngươi chưa từng ôm Tung nhi của ngươi như vậy sao?" Diệp Tống cố ý kích hắn, khiến cho hắn phải dừng lại, nàng đạt được mục đích, một quyền nện thẳng hàm dưới hắn.

Anh cô nương nghe rõ ràng, cũng thấy rõ ràng, thấy Tô Tĩnh bị đánh, không chút do dự phi một cái ngân châm từ lòng bàn tay về phía Diệp Tống. Tô Tĩnh thấy thế, nhíu mày, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lúc Diệp Tống nghiêng người né tránh, hắn vòng tay sau eo nàng kéo nàng tiến vào lồng ngực, né tránh được.

Ngân châm kia cắm thẳng vào lan can, nhẹ nhàng run rẩy.

Tô Tĩnh vân đạm phong khinh cười nói: "Anh cô nương, làm vậy rất nguy hiểm, ngươi có biết không?"

Anh cô nương giật giật quai hàm, nói: "Ta thấy nàng khi dễ ngươi. Ngươi giúp ta, ta đương nhiên cũng muốn giúp ngươi."

"Sao ngươi biết là nàng khi dễ ta?" Tô Tĩnh hỏi lại, "Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy chúng ta đang đánh yêu sao? Sắc trời không còn sớm nữa, trở về ngủ đi."

Lúc này tầm mắt Quy Dĩ nhìn chằm chằm vào bàn tay Tô Tĩnh đang đặt ở eo Diệp Tống, mở miệng: "Thỉnh công tử tự trọng."

Tô Tĩnh nghĩ thầm, có gia hỏa này đi theo đúng là phiền toái, vội vàng buông lỏng tay nói: "Này này, ngươi cũng thấy, mới vừa rồi là ta cứu A Tống, chẳng lẽ chủ tử ngươi thật sự phân phó ngươi có thể chém tay ta?"

Diệp Tống nghe vậy nhàn nhạt cười, xoay người nhìn Anh cô nương đang bước vào khoang thuyền, nhỏ giọng hỏi: "Nàng ta có lai lịch gì? Nữ nhân ngươi tùy tay cứu đều có thể sử dụng ngân châm sao?"

Tô Tĩnh buông tay đáp: "Tạm thời không có manh mối, cứ quan sát thêm xem sao."

Trên thuyền có vài gian phòng, mỗi người một gian vẫn còn dư dả. Buổi tổi mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi, nhóm người chèo thuyền cũng căng thuyền thêm một lúc rồi chợp mắt, thuyền cứ trôi theo dòng nước đi về phía trước, đèn trên thuyền lay động theo gió, nhìn có chút cô đơn.

Diệp Tống nằm trên giường, lăn qua lăn lại vẫn chưa ngủ được. Thân thuyền lắc lư, trong đầu nàng cũng lắc lư theo, không bao lâu sau, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa liền mở cửa sổ chui đầu ra ngoài, bên ngoài là nước sông cuồn cuồn, nàng liền bắt đầu nôn...

Ban ngày còn chờ mong được ngồi thuyền, mà giờ phải đỡ song cửa sổ, phun đến chết đi sống lại.