Tô Tĩnh đã chuẩn bị từ trước, ngay khi bọn họ đặt chân tới Mẫn Thành, xa phu vội vàng theo lệnh đi làm. Hắn tới bến tàu mua một con thuyền, tuy không to bằng thuyền chở hàng nhưng dư sức chứa đủ bọn họ. Từ đây xuôi về phía nam tới Cô Tô đều sẽ di chuyển bằng thuyền. Đi đường thủy gần hơn đi đường bộ, đi đường bộ dừng lại nghỉ ngơi là mất nguyên một đêm rồi.
Tất cả đồ đạc trên xe ngựa đều được chuyển lên thuyền, xa phu mua không ít lương thực, Quy Dĩ và Diệp Thanh đi dạo phố xong cũng mua không ít đồ, lúc tới bến tàu chạm trán xa phu, xa phu đưa tất cả đồ Diệp Thanh mua lên thuyền.
Diệp Thanh hỏi: "Khi nào chúng ta xuất phát?" Nàng chưa từng ngồi thuyền bao giờ nên rất tò mò.
Xa phu đáp: "Chờ công tử trở lại sẽ phân phó."
Diệp Thanh nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Nhị tỷ và Tô Tứ khi nào mới về, cũng không biết bọn họ đi chơi tận đâu rồi, vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi đâu."
Vừa nói xong chưa được bao lâu, ở chỗ rẽ xuất hiện một con thuyền đang tới. Thị lực của Quy Dĩ rất tốt, lập tức phát hiện Tô Tĩnh và Diệp Tống đang đánh nhau kịch liệt trên thuyền, liền chỉ Diệp Thanh nhìn: "Ở kia, bọn họ đang tới."
Diệp Thanh không nhìn rõ hai người kia đang làm gì trên thuyền, chỉ biết thân thuyền lắc lư dữ dội: "Bọn họ làm gì vậy, sao thuyền lắc lư ghê thế?" Sau đó thấy Diệp Tống dùng một roi đánh nát một cánh buồm, không khỏi có chút lo lắng, "Bọn họ sao lại đánh nhau thế kia, giờ đang ở trên thuyền, nếu thuyền bị chìm thì phải làm sao?"
Mắt thấy chiếc thuyền cách bến tàu càng ngày càng gần, một con thuyền cũ có thể chống cự được đến bây giờ đã coi là miễn cưỡng lắm rồi, sau một hồi ẩu đã, chiếc thuyền đã sớm muốn sập xuống. Tô Tĩnh một bên tiếp chiêu, một bên nói: "Đừng nháo nữa, ngươi không thấy ở bến tàu đang có nhiều người đứng xem sao, ngươi còn đánh nữa, có tin ta liền hôn ngươi không?"
Diệp Tống hừ lạnh một tiếng: "Có giỏi thì ngươi cứ tới đi, lần này mà ta không xử ngươi, ta liền mang họ Tô."
"Ngươi, nữ nhân này..." Tô Tĩnh bất đắc dĩ cười nói, "Sao dầu muối đều không ăn...Này, thuyền sắp chìm rồi!"
Tô Tĩnh vừa nói xong liền nghe thấy phía dưới boong thuyền rắc một cái, ngay sau đó cột chống thuyền liền gãy gập xuống. Chiếc thuyền lập tức vỡ ra thành hai nửa, từ từ chìm xuống. Tô Tĩnh đứng ở nửa bên này, Diệp Tống đứng ở nửa bên kia. Hắn không rảnh lo Diệp Tống có tiếp tục đánh hắn hay không, lập tức nhảy tới trước mặt Diệp Tống, hô hấp chỉ cách nàng một gang tấc. Diệp Tống sửng sốt, nhìn hắn, hắn hơi cong người xuống, cánh tay vòng ra sau thắt lưng nàng, đạp một miếng gỗ, ôm nàng phi lên trên.
Lúc này cũng may chiếc thuyền cách bến tàu không xa, nếu xa hơn, hai người chắc chắn sẽ phải uống nước sông mà về. Chỉ thấy Tô Tĩnh ôm Diệp Tống phi vượt mấy trượng, chân điểm nhẹ lên mặt nước rồi hạ cánh an toàn trên mặt đất.
Cuối cùng Diệp Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Những người ở bến tàu đang đứng xem đều kinh hô không thôi. Tô Tĩnh thả Diệp Tống xuống đất còn bị Diệp Tống đá cho hai phát, lảo đảo, quay đầu lại cười nói: "Đúng là không hiểu lòng tốt của người ta."
Diệp Thanh kéo tay Diệp Tống hỏi: "Nhị tỷ, tỷ không sao chứ? Hắn lại chọc gì tỷ thế?"
Diệp Tống dường như không có việc gì thu hồi lại roi sắt vào ống tay áo nói: "Hắn không trêu chọc ta thì ta không được đánh hắn sao?"
Diệp Thanh lúc này lại chú ý tới vết cào trên cổ Tô Tĩnh, quan tâm hỏi: "Tô Tứ, trên cổ ngươi sao lại bị thương thế kia?"
Diệp Tống mí mắt cũng không run một chút nói: "À, chắc tới chỗ nào đấy bị xước rồi." Nói xong nàng nhìn bên hông Diệp Thanh có treo một đoạn tơ hồng, lại nhìn Quy Dĩ, trên hông cũng treo một đoạn tơ hồng giống nhau, chắc hẳn là một đôi, nàng đưa tay nghịch nghịch, cười như không cười nói, "Cái này có vẻ rất độc đáo, tặng cho ta à?"
Diệp Thanh nhanh tay che lại nói: "Nhị tỷ đừng có chê cười muội."
Tô Tĩnh và Quy Dĩ lên thuyền nhìn một chút xem có cần chuẩn bị thêm đồ gì nữa không, dù sao sắp tới mọi người sẽ phải ở lại trên thuyền một thời gian. Lúc xuống boong tàu, Tô Tĩnh quay đầu nhìn lên trên nói với mọi người: "Giờ tìm một chỗ ăn cơm, ăn xong chúng ta sẽ khởi hành."
Xa phu phụ trách trông chừng ở bến tàu, lát sẽ mang đồ ăn về cho hắn.
Mấy người tìm một tửu lâu gần đó, ngồi xuống ăn cơm. Bọn họ ngồi vị trí ngay cạnh cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra liền thấy khắp nơi đều là đèn lồng đỏ rực, chợ đêm vô cùng náo nhiệt.
Gần xong bữa cơm, mấy người nghe thấy tiếng cãi cọ ồn áo, có không ít người đang tụ tập ở bờ sông phía dưới. Tô Tĩnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, "A" một tiếng. Diệp Thanh liền hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Tô Tĩnh lời ít ý nhiều đáp: "Hình như có một cô nương muốn nhảy sông tự vẫn."
Diệp Thanh sao có thể nghe được ngữ khí trêu đùa của hắn, liền nói ngay: "Tô Tứ ngươi không phải thương nhất các cô nương sao, còn không mau đi cứu người."
Lúc mấy người rời khỏi tửu lầu, bên ngoài đã chật kín người, sôi nổi khuyên bảo cô nương không cần phí hoài bản thân mình. Cô nương kia đang mặc một thân quần áo đỏ rực, trông rất giống áo cưới, mái tóc đen nhánh, đôi mắt ngọc tràn đầy thương tâm, thoạt nhìn rất đáng yêu, không ngừng xua tay nói: "Tránh ra! Các ngươi đều tránh ra! Ô ô ô ô ai muốn các ngươi xen vào việc người khác!"
Mỗi người một câu ra sức khuyên nhủ cô nương mắt ngọc mày ngài kia. Tự nhiên thấy người cô ta lảo đảo, cả người nghiêng ngả chuẩn bị ngã xuống, quần chúng vây xem cả kinh đột ngột im lặng. Cô nương kia hô lên một tiếng, lập tức có một bàn tay túm chặt cổ tay nàng, nàng ta ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy người trước mặt liền ngây người. Tô Tĩnh hơi dùng lực kéo nàng ta lên bờ, đúng là tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Miệng lưỡi Tô Tĩnh từ trước đến nay vẫn luôn rất ngọt, đặc biệt là ở phương diện lấy lòng nữ nhân, dáng người trời sinh hoàn hảo, hắn đứng ở bờ sông, cả người tựa thiên tiên. Hắn buông cô nương kia ra, khẽ cười nói: "Cô nương hoa dung nguyệt mạo đậu khấu niên hoa, nếu bị ngã xuống sông không phải sẽ cực kì đáng tiếc sao."
Cô nương kia hồi phục lại tinh thần, dậm chân nhìn quần chúng vây quanh nói: "Vừa rồi ai đẩy ta!? Đôi mắt nào của các ngươi thấy ta muốn nhảy sông tự vẫn hả, ta chẳng qua chỉ là ngồi ở bờ sông khóc một chút thôi mà! Đúng là càng giúp càng hỏng việc!"
Thì ra cô nương này vốn không phải muốn tự sát mà là đau khổ quá nên ngồi ở đây rơi lệ, người qua đường nhìn thấy lại tưởng muốn tự vẫn nên mới ra sức khuyên bảo. Không ngờ là nàng ta vốn không hề muốn nhảy sông, vậy mà lại bị người qua đường lỡ tay đẩy xuống, nếu không phải Tô Tĩnh kịp thời kéo nàng lên, không biết sẽ thế nào nữa.
Cô nương kia tùy ý phất góc váy, phúc lễ với Tô Tĩnh nói: "Vừa rồi cảm ơn ngươi."
Tô Tĩnh ôn tồn lễ độ đáp: "Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, tiểu thư xin bảo trọng, cáo từ." Nói xong liền quay trở về chỗ Diệp Tống.
Diệp Thanh đỡ tay Diệp Tống, nói: "Nhị tỷ, không ngờ Tô Tứ lại có thể đối xử khách sáo với cô nương nhà người ta như vậy, đúng là lần đầu muội thấy. Tỷ nói xem có phải hắn giả vở không hay vốn dĩ con người hắn là thế, nếu ngay từ đầu như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu khuê trung nữ tử ở thượng kinh thích hắn đâu."
Diệp Tống đáp: "Một nửa là thật, một nửa là giả, đừng để mặt ngoài của hắn mê hoặc."
Tô Tĩnh thính tai, nhìn Diệp Tống chớp chớp mắt, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên lộ ra nụ cười ăn chơi trác táng: "Các ngươi đang nói ta?"
Còn không đợi bọn họ đi tới bến tàu, vị cô nương kia đã nhấc váy đuổi theo, ngăn cản Tô Tĩnh hỏi: "Ngươi tên là gì a?"
Tô Tĩnh liếc mắt nhìn Diệp Thanh và Diệp Tống nói: "Tại hạ họ Tô, các nàng đều thích gọi ta là Tô Tứ."
"Tô, Tô Tứ", cô nương lấy hết can đảm, vành mắt còn hơi hồng hồng nói, "Ta họ Vương, nhưng bọn họ đều gọi ta là Anh cô nương. Nếu ngươi đã cứu ta chi bằng làm người tốt cho ta đi cùng đi, ta còn muốn nhờ ngươi giúp ta một việc." Sau đó ánh mát dừng trên đám người Diệp Tống lại hỏi, "Bọn họ là ai?"
Tô Tĩnh nói: "Bằng hữu của ta. Không biết cô nương có chuyện gì muốn tại hạ giúp?"
Anh cô nương cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, nói: "Ta muốn ngươi cùng ta tới Bách Tú cư, giúp ta xử lý cái tên phụ lòng ta kia!"
Tô Tĩnh trầm ngâm một chút, cười nói: "Nếu đã gọi là phụ lòng, hẳn là đã chia tay rồi, sẽ không còn dính líu gì đến cô nương nữa, sao cô nương còn tức giận với hắn làm gì?"
Anh cô nương sửng sốt, cắn môi hung tợn nói: "Dù thế cũng không thể để ta bị khi dễ mà không làm gì được, ta muốn hắn dù có ôm được nữ nhân khác cũng chỉ có thể nhìn mà không ăn được."
Nghe tên liền biết Bách Tú cư chắc hẳn cũng giống nhưu Tố Hương lâu trong kinh thành. Đây chẳng phải là chặn miệng Tô Tĩnh sao.
Nhìn Tô Tĩnh khó xử, Diệp Tống cười như không cười nói: "Ngươi dẫn vị cô nương này đi Bách Tú cư đi, chúng ta tới bến tàu chờ ngươi." Lúc đi ngang qua Tô Tĩnh còn liếc hắn một cái, "Hai canh giơ chắc đủ cho ngươi làm xong việc, chớ nói chỉ là giúp vì cô nương này, có khi còn dư dả cho ngươi sung sướng với mấy mỹ nhân khác, chúng ta sẽ chờ ngươi hai canh giờ."
Dứt lời không đợi Tô Tĩnh trả lời liền đẩy Diệp Thanh đi, Quy Dĩ đi bên cạnh.
Trở lại bến tàu, trên ngọn hải đăng cao cao có treo một chuỗi đèn lồng sáng ngời, gió đêm nhẹ thổi. Xa phu đang đốt đèn trên thuyền, Quy Dĩ đóng gói cơm canh mang vè cho hắn, hắn hỏi: "Công tử đâu?"
Diệp Thanh bĩu môi, có vẻ không vừa lòng nói: "Dạo nhà thổ rồi."
Xa phu ngẩn ra một lúc, thức thời ngậm miệng ăn cơm, không nói thêm lời nào nữa.
Diệp Thanh chuyển tròng mắt nhìn Diệp Tống và Quy Dĩ nói: "Nhị tỷ, trước mắt dù sao cũng không có việc gì, chúng ta vừa khéo có ba người hay là đánh bài đi?" Nói xong nàng bảo Quy Dĩ lấy xấp bài mà nàng mua buổi chiều ra. Xấp bài ngăn nắp chỉnh tề nhưng đều trắng trơn. Diệp Tống hứng thú cầm bút vẽ lên mấy thẻ bài.
Đã lâu rồi nàng không trải qua loại chuyện này, từ lúc ở Bích Hoa uyển, mấy nha đầu không có việc gì liền cùng nhau chơi bài vui vẻ. Gió đêm thổi tóc nàng bay phất phơ, những ký ức đó đã loang lổ, lại như dương quang xuyên qua từng khe hở của lá cây, tuy rằng không xuyên qua được nhưng ánh sáng vẫn còn đó.
Diệp Tống vẽ rất đẹp, nét mực rất mau đã khô. Ba người đấu địa chủ.