Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 152: Tam vương gia dính cổ




Nói xong nàng ta liền dùng dao nhỏ kia hướng tới vị trí trên cổ tay không chút do dự rạch một đường nhỏ, máu tươi chảy ra ròng ròng. Sau đó nàng ta đắp lên miệng vết thương một miếng vải có thấm hương liệu giúp cẩm máu, đồng thời còn có một di vật theo dòng máu bò ra ngoài, đây chính là con mẹ của tình cổ, nàng ta bắt lấy nó rồi đưa lên trên ngọn nến, mẫu cổ bị thiêu nhanh chóng chết đi.

Tình cổ thường có một đôi cổ trùng, một mẫu cổ, một tử cổ, tử cổ sẽ chịu sai khiến của mẫu cổ. Một khi mẫu cổ chết, tử cổ cũng không thể sống tiếp.

Trong tam vương phủ, ngọn đèn dầu mông lung trông vô cùng quạnh quẽ. Bích Hoa uyển đã bị bỏ hoang từ lâu, tối nay lại thấy có ánh lửa. Tô Thần đã lâu không tới nơi này, cảm thấy khung cảnh xung quanh vừa quen thuộc lại xa lạ. Chỉ có trong lòng hắn biết, hắn rất nhớ quãng thời gian trước kia ở nơi này.

Mặc dù khi đó hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn qua khe cửa, nghe Diệp Tống thần thần bí bí kể chuyện ma quỷ, nghe Diệp Tống lớn tiếng cười, chỉ cần như vậy cũng tốt rồi, so với hiện tại náo nhiệt biết bao nhiêu.

Hắn vào trong phòng Diệp Tống, đồ vật trong phòng vẫn được để rất gọn gàng, nhưng trên mặt đã phủ một lớp bụi mỏng, giường đệm cũng có vẻ cũ đi rồi. Bàn trang điểm vẫn còn mấy đồ trang sức cài tóc đơn giản, còn lại cũng chỉ có cái gương đồng. Tô Thần đặt đèn lên bàn, thấy trong ngăn tủ có mấy quyển thoại bản, bỗng nhớ tới lúc Diệp Tống mạo danh viết bức thư cho Phù Hương, nàng nói nàng học được trong thoại bản nên cũng khiến cho Tô Thần có hứng thú. Rảnh rỗi không có việc gì, Tô Thần dựa vào giường, hai chân duỗi thẳng, lật từng trang sách đọc.

Rõ ràng chỉ là mấy chuyện nam nữ yêu đương tán tỉnh nhau, hắn nhìn nhìn, không biết nên khóc hay nên cười. Lúc hắn đang định lấy một quyển khác ra đọc, đột nhiên thấy trống ngực đánh thình thình, một cảm giác nỏng bỏng ập lên tới cổ, Tô Thần che miệng nghiêng đầu sang mép giường ho khan mãnh liệt.

Một trận ho này ho liền không dứt dường như muốn đem lục phủ ngũ tạng của hắn ho ra hết. Sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt không chút huyết sắc. Từ khe hở ngón tay từng giọt máu tươi chảy xuống đất, cuối cùng hắn nhịn không được, phun một ngụm máu lên bàn, ngón tay buông lỏng, bức thư liền rơi xuống đất. Hắn chậm rãi khép lại hai mắt, hơi thở dần dần yếu đi.

Một ít hình ảnh không ngừng xoay quanh trong đầu hắn. Vừa rõ ràng lại vừa xa xăm, rồi lại thật mới mẻ, tựa như mới chỉ cách có vài ngày. Những cái đó chưa từng được hắn ghi tạc trong lòng, toàn bộ đều là Diệp Tống, giọng nói của nàng, dáng điệu nụ cười của nàng, từng nhất cử nhất động của nàng, nàng kiệt ngạo khó thuần, giống như một người mất trí nhớ đột nhiên nhớ lại quá khứ của mình, từng ký ức như thủy triều vọt tới khiến người ta không kịp phòng ngừa.

"Diệp Tống..."

Thu Thu cùng Đông Đông đều là đắc lực trong vương phủ, do là nha hoàn bên cạnh Vương phi trước kia nên quản gia cũng đối đãi với hai nàng rất tốt. Lúc giao ban, hai người vừa lúc đi qua Bích Hoa uyển, thấy bên trong truyền ra ánh sáng nhàn nhạt, không khỏi kinh ngạc. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái liền quyết định đi vào nhìn.

Cái sân quen thuộc, từng gốc cây ngọn cỏ đều từng làm bạn với các nàng một đoạn thời gian, khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình. Hai người lần theo ánh sáng đẩy cửa gian phòng kia, chỉ là lúc đứng ở cửa hai nàng có thể thấy có một người nằm trên giường, hai nàng đi vào trong thêm hai bước mới thấy rõ bộ dáng Tô Thần, không khỏi đại kinh thất sắc.

Hắn cầm trong tay một cuốn sách, trên người dính đầy máu. Cả người suy yếu, nào có giống Vương gia uy phong lạnh lùng trước kia.

"Vương gia?!"

Thu Thu tiến lên giúp đỡ hắn, Đông Đông vội vã chạy ra ngoài gọi người.

Tướng quân phủ.

Trong phòng lộ ra ánh sáng nhu hòa, trên tường phản chiếu bóng của ba người. Xuân Xuân và Diệp Tống đang đứng trước tủ quần áo của Diệp Thanh lục từng cái ra ném lên giường, Diệp Thanh cầm từng cái gấp gọn vào. Bởi vì Diệp Tống sau khi cân nhắc trước sau cẩn thận, quyết định lần đi Nam Hạ tìm thần y này không mang theo Xuân Xuân, Xuân Xuân cảm thấy có chút mất mát, mặt mày liền sầu khổ.

Nàng ôm quần áo Diệp Thanh hỏi: "Tiểu thư thật sự không đưa nô tỳ theo sao, nửa đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau mà."

Diệp Tống đáp: "A Thanh đã có ta chăm sóc, muội cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi chúng ta về. Từ thượng kinh đến Cô Tô, không phải một sớm một chiều là có thể tới, đường xá xa xôi khó tránh khỏi việc gặp nguy hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện ta sao có thể xoay xở cho cả hai muội được?" Sau khi đã lấy hết quần áo ra, nàng nhìn trên giường một mảnh hỗn độn lại thở dài, "Mang nhiều quần áo như vậy làm gì, tùy tiện mang theo hai bộ là được."

Diệp Thanh vẫn luôn rất lý trí, nàng lấy hai bộ đặt sang một bên, vỗ vỗ cười nói: "Muội đã sắp xếp xong, mang theo bây nhiêu là đủ rồi." Nàng lại trấn an Xuân Xuân, "Xuân Xuân muội nên nghe lời nhị tỷ đi, có nhị tỷ ở đó nhất định có thể chăm sóc tốt cho ta. Chờ ta khỏe rồi trở về chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài chơi."

Xuân Xuân đành phải gật đầu: "Vậy hai người ra ngoài nhất định phải thật cẩn thận."

Diệp Tu đã chuẩn bị tốt xe ngựa bảo hạ nhân đưa hết đồ cần thiết lên xe rồi quay lại nói với Diệp Tống: "A Tống, muội đi một mình không sao chứ? Muốn đại ca bồi muội không?"

Diệp Tống cười tủm tỉm nói: "Đại ca sao có thể tự ý rời bỏ Ngự lâm quân được, không sợ có người lợi dụng sơ hở sao. Yên tâm đi, muội sẽ không sao hết, còn có Tô Tĩnh mà, muội nhất định sẽ cùng A Thanh trở về an toàn."

Diệp Tu lãnh ngôn nói: "Hiền Vương ta không thấy có gì tốt cả. Muội đề phòng hắn một chút, đừng để cho hắn chiếm tiện nghi."

Diệp Tống cười thành tiếng nói: "Hắn là người rất thích chiếm tiện nghi a, chẳng qua nếu hắn muốn chiếm tiện nghi của muội thì cần phải cân nhắc, không cẩn thận muội đánh gãy hai tay hai chân hắn." Nàng nghiêng người đối mặt với Diệp Tu, Diệp Tu cao hơn nàng một chút, gió đêm thổi vài chiếc lá rụng lên đầu vai hắn, Diệp Tống giơ tay phủi đi, nhìn đại ca tuấn lãng của mình, trong lòng vô cùng ấm áp, "Đại ca yên tâm đi, Tô Tĩnh tuy hơi màu mè hoa lệ nhưng không phải người xấu, đối với muội rất tốt. Mà đại ca tuổi cũng không còn nhỏ nữa, sao vẫn chưa có ý định rước một tẩu tử vào cửa cho muội?"

Diệp Tu cũng nở nụ cười nói: "Nam nhi bảo vệ quốc gia, chuyện nữ nhi tình trường đặt ở phía sau."

Diệp Tống đấm nhẹ lên vai hắn: "Việc này trở muội trở về sẽ giúp huynh giải quyết, chắc chắn sẽ vừa lòng."

Thu thập xong xuôi, Diệp Tống quay lại viện của Diệp Thanh, Diệp Thanh còn chưa muốn nghỉ ngơi vẫn đang ngồi trên xe lăn mắt sáng như sao, nhìn ra được nàng vừa hưng phấn lại có chút sợ sệt. Nàng là một người biết thế nào là đủ, ngồi trên xe lăn đã lâu rồi nàng cũng không có quá nhiều khát vọng mong muốn một ngày nào đó có thể đứng dậy một lần nữa, không kỳ vọng lớn để không thất vọng nhiều, nàng vẫn luôn hiểu. Chỉ là thấy Diệp Tống đứng ở cửa, Diệp Thanh vẫn là không nhìn được mà nhìn nàng hỏi: "Nhị tỷ, tỷ nói xem muội có nên hy vọng hay không?"

Diệp Tống đi tới nhéo búi tóc nàng, ôn nhu nói: "Hy vọng có gì không tốt, một đời người nếu không có hy vọng thì liệu cuộc sống có bao nhiêu thú vị."

"Chỉ là muội sợ..."

"Sợ cái gì, sợ Quỷ Y trong truyền thuyết kia không chữa được hai chân của muội sao?" Diệp Tống ngồi xổm trước mặt nàng, kiên nhẫn nói, "Việc đó cũng không sao. Nếu Quỷ Y chữa khỏi thì chúng ta vui mừng, nếu hắn trị không hết thì ta lại giúp muội tìm người tiếp theo, chuyến đi Giang Nam này mục đích chính là muốn đưa muội ra ngoài giải sầu, trước sâu cũng không tổn thất gì, có gì không tốt?"

Diệp Thanh vừa nghe, khoan tâm nói: "Nhị tỷ nói đúng, ôm hy vọng có gì không tốt, muội cũng muốn có thể đứng dậy chạy nhảy được, muội còn muốn nhị tỷ dạy muội cưỡi ngựa nữa."

"Ngoan", Diệp Tống bế nàng đặt lên trên giường, "Đi ngủ sớm một chút, sáng mai chúng ta xuất phát sớm." Nàng thấy Diệp Thanh đã ngoan ngoãn nằm yên liền đi thổi đèn, chỉ để lại một cái nhỏ.

Lúc gần đi, Diệp Thanh ở sau lưng gọi nàng: "Nhị tỷ."

Diệp Tống nghiêng đầu, tóc dài đến eo, sườn mặt cực kỳ nhu mỹ: "Sao?"

Diệp Thanh cẩn thận nói: "Tỷ sẽ mãi mãi đối xử tốt với muội như thế chứ?"

Diệp Tống cười hai tiếng nói: "Muội là Tam muội của ta, ta không đối tốt với muội thì đối tốt với ai."

Diệp Thanh lệ nóng vòng quanh, vội kéo chăn trùm kín mặt, rầu rĩ nói: "Nhị tỷ cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Diệp Tống vừa ra ngoài sân, Xuân Xuân liền từ xa chạy tới, sắc mặt ngưng trọng nói với nàng: "Nhị tiểu thư, muội vừa mới thấy Hiền Vương tới, hình như tam vương phủ xảy ra chuyện."

Diệp Tống không để ý nói: "Tam vương phủ có thể xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Tam vương gia muốn tự tử sao?"

Xuân Xuân dừng bước: "Sao Nhị tiểu thư biết Tam vương gia muốn chết?"

Diệp Tống quay đầu lại, nhướng mày: "Bị ta nói trúng rồi sao?"

Trở về Thanh Hải viện, người nào đó không thèm đi cửa chính lại trèo tường vào, Diệp Tống liếc Tô Tĩnh cũng bị hàng rào làm vướng chân suýt ngã hỏi: "Không phải ngươi đã đi rồi sao, trở lại làm gì?"

Tô Tĩnh cười hì hì nói: "Nhớ ngươi, tới xem ngươi."

"Có chuyện gì nói thẳng."

Tô Tĩnh chỉnh lại giọng nói: "Tam ca gặp họa, ta đưa ngươi đi xem."

Diệp Tống đẩy cửa nói: "Đâu có liên quan tới ta."

"Nghe thái y trong cung nói, hắn hình như trúng cổ. Nhưng không xác định được, một đoàn người đã được điều tới tam vương phủ thăm khám, còn chưa biết kết quả thế nào."

Diệp Tống ngẩn người, Tô Tĩnh lại dùng giọng nói mê hoặc, trầm thấp thanh âm nói: "Hoàng Thượng cũng tới, ngươi xác định không muốn đi?"

Diệp Tống lập tức thay đổi lập trường: "Vậy đi xem"

Hai người trèo tường ra khỏi tướng quân phủ, sóng vai tới tam vương phủ. Tô Tĩnh giọng thương cảm nói: "Nói Hoàng Thượng ở đó liền đi, Hoàng Thượng không ở thì không đi, quả thật là vô nhân tính a."

Diệp Tống mặt không đổi sắc: "Tùy ngươi muốn nói sao thì nói."

Hai người rất nhanh đã tới tam vương phủ, thị vệ canh cửa thấy rõ hai người, cung kính mời hai người đi vào. Một nhóm thái y đang đứng trước cửa phòng, Tô Nhược Thanh đang ngồi bên trong chờ kết quả, Tô Thần an tĩnh nằm trên giường, có hai thái y đang cẩn thận kiểm tra.

Hình như hai người này đều là người am hiểu thuật vu cổ. Kinh thành to như vậy, đúng là dạng người nào cũng có, chẳng qua có biết sâu rộng hay không thôi, vu cổ cũng coi như là một loại y độc giới, các thái y thuộc y độc giới cũng ít nhiều biết một chút phương pháp, muốn tìm được bọn họ tới cũng không khó.

Chờ kiểm tra xong, một người kiểm tra lại một lần nữa mới bẩm báo với Tô Nhược Thanh: "Thần đã chẩn đoán kĩ lưỡng, tam vương gia đúng là bị nhiễm vu cổ."