Vụ án giết người liên hoàn được phá, áp lực trong kinh thành cũng giảm bớt đi, cảm giác như ánh mặt trời sau giông tố, chỉ là hiệu suất phá án của Đại Lý Tự rất cao nhưng lại chậm chạp không xử trí tội phạm.
Hôm nay lúc Diệp Tống tới Đại Lý Tự vừa lúc nhìn thấy một khối thi thể được Đại Lý Tự khiêng ra từ trong nhà lao, trên mặt được che vải trắng. Tô Thần đi phía sau, Diệp Tống liền nhíu máy hỏi: "Sao lại thế này?"
Sắc mặt Tô Thần giống như lâu ngày không được thấy mặt trời, tản ra một cổ khí tức chết chóc nặng nề. Hắn nói: "Nàng ta sợ tội tự sát."
Các bá tánh trong kinh thành đều cho rằng hung thủ là một người cao to hung mãnh, bọn họ không hề nghĩ đến chuyện hung thủ lại là một nữ tử yếu đuối mỏng manh. Có lẽ Phù Hương cũng vì sợ không muốn đối mặt với điều này hoặc có lẽ là do nàng ta cảm thấy đã oan uổng Trịnh lang nên lòng tràn đầy áy náy mới tứ át.
Diệp Tống đứng sững thật lâu, nhàn nhạt gật đầu: "Như vậy cũng tốt."
Từ nhà lao phía trong vang ra tiếng xích sắt. Diệp Tống và Tô Thần đứng ở cổng lớn chờ, vừa quay đầu liền thấy một nam nhân đầu tóc bù xù đang chậm rãi đi ra.
Cai ngục mở gông xiềng trên người hắn, hắn híp mắt, cả người tỏa ra khí tức bất kham, nhìn đôi tay mình dưới ánh mặt trời, đôi mắt lâu ngày không tiếp xúc với bên ngoài nên không thích ứng kịp, nước mắt tuôn ra như suối, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Đây chính là tự do, là giải thoát.
Tô Thần nói: "Giờ ta giao người cho ngươi, ngươi có thể dẫn hắn đi." Dứt lời xoay người rời đi.
Ngọc công tử trăm mặt tham lam hít lấy không khí tự do, quay đầu nhìn Diệp Tống, hai mắt như được tẩy rửa, trong trẻo phi phàm, nhìn Diệp Tống cười: "Tại hạ đa tạ ân cứu giúp của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa. Từ hôm nay trở đi, tại hạ sẽ tuân thủ hứa hẹn, lấy thân báo đáp nhị tiểu thư, không biết nhị tiểu thư muốn khi nào bắt đầu sử dụng tấm thân này..."
Lời còn chưa dứt, Diệp Tống không kiên nhẫn nhéo phía sau cổ Ngọc công tử trăm mặt, kéo hắn ra khỏi Đại Lý Tự, nói: "Mẹ nó đừng dài dòng vô nghĩa, ngươi chỉ cần biết, từ hôm nay trở đi ngươi sống là người của ta, chết cũng là quỷ của ta, làm trâu làm ngựa hầu hạ ta tới chết mới thôi, thế là đủ rồi."
"Nhị tiểu thư, ngươi như vậy quá trực tiếp. Lúc trước tại hạ chỉ đáp ứng sẽ lấy thân báo đáp ngươi, nhưng không đáp ứng sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi a." Ngọc công tử trăm mặt đi đường không cẩn thận, suýt nữa đã lăn từ trên bậc thềm cao hơn trăm bậc xuống.
Phía dưới, Lưu Ngoạt và Quý gia huynh đệ đang chờ. Diệp Tống đem người trực tiếp ném cho bọn họ, nói: "Nếu là lấy thân báo đáp, người của ngươi đều là của ta, ta muốn làm thế nào là chuyện của ta, có quan hệ gì với ngươi?" Nàng phân phó Lưu Ngoạt và Quý gia huynh đệ, "Đem hắn dẫn đi, tắm rửa sạch sẽ, làm cho giống hình người một chút."
Trở lại giáo luyện tràng, Ngọc công tử trăm mặt bị dẫn đi lột hết áo tù và chải lại tóc tai, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền thần thanh khí sảng xuất hiện trong doanh trướng Diệp Tống. Hắn rất gầy chỉ như da bọc xương, nhưng tinh thần lại vô cùng quắc thước.
Ngọc công tử trăm mặt đổi tên thành Bạch Ngọc, cũng coi như có nhân mô nhân dạng. Diệp Tống để Lưu Ngoạt phụ trách hắn, đều là người văn nhã, hẳn là rất hợp nhau. Đang lúc Lưu Ngoạt lải nhải giảng quy củ trong quân cho Bạch Ngọc, bên ngoài có người tới báo, luyện binh tràng đốc quân tới.
Diệp Tống đang dựa vào bàn xem binh thư, Diệp Tu dạy nàng cách xem địa hình trên bản đồ, nghe vậy không có phản ứng gì, trong đầu dường như không nắm bắt được trọng điểm, vừa định hỏi đốc quân là ai, nàng ngước lên liền thấy một bàn tay đang vén mành của doanh trướng lên, thân ảnh thon dài ngược ánh mặt trời, vai rộng eo thon âm nhu phi phàm, bộ dáng lười nhác đang tiến tới.
Tô Tĩnh không có thói quen búi tóc cao như mấy người trong quân, hắn luôn búi tùy ý rồi vắt sang bên phải, mang theo một cỗ mỹ cảm. Diệp Tống không khỏi nhìn nhiều thêm hai mắt, phát hiện gia hỏa này so với trước càng yêu mị hơn, nhất định là do ánh sáng có vấn đề, nên mới thấy như vậy.
Diệp Tống hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
Tô Tĩnh trắng trợn đối mắt với Diệp Tống, nói: "Ta tới tìm ngươi a."
Diệp Tống xuy một tiếng. Nếu đại tướng quân không thả người, sao hắn có thể tới đây được, nếu đại tướng quân thả người có nghĩa hắn tới nhất định là có chính sự.
Tô Tĩnh đi tới bên bàn Diệp Tống, tay chống mặt bàn, kề sát lại. Diệp Tu khó chịu thu lại bản đồ địa hình, nói: "Đốc quân mời qua bên này."
"Không cần", Tô Tĩnh híp mắt cười nói, "Nói xong mấy câu sẽ rời đi." Diệp Tống một bộ chờ hắn tiếp tục nói, Tô Tĩnh liền nói, "Có một tin tức tốt và một tin tức xấu cho ngươi."
"Nói tốt trước."
" Người của ta vừa tới báo, ở Giang Nam có Quỷ Y, ẩn cư ở Cô Tô Dược Vương cốc. Nghe nói am hiểu các loại bệnh, hẳn là cũng có cách chữa chân cho Diệp Thanh." Quả nhiên vừa nói xong, hai mắt Diệp Tống liền sáng lên, nóng lòng nhìn Tô Tĩnh, bị ánh mắt chăm chú của nàng nhìn như vậy, dường như nếu nàng muốn hái sao trên trời, Tô Tĩnh có lẽ cũng sẽ suy xét một chút. Hắn khụ một tiếng, thanh thanh yết hầu, nói, "Đừng quá cao hứng, còn có tin xấu."
Không có tin tức nào có thể khiến nàng phấn chấn như thế này, cho dù là tin xấu cũng không đủ làm nàng mất hứng. Diệp Tống cười hỏi: "Tin xấu gì, ngươi nói đi."
"Tin xấu chính là", Tô Tĩnh ngập ngừng một chút mới nói, "Quỷ Y không phải người bệnh nào cũng xem, mời không được, chỉ có thể đưa Diệp Thanh đi cầu khám, hắn chữa hay không cũng chưa chắc được."
Kết quả Diệp Tống không chút nghĩ ngợi đứng lên, đi ra bên ngoài doanh trướng, nói: "Đại ca, muội về nhà thu thập một chút, ngày mai đưa A Thanh đi Giang Nam."
Ai cũng không thể ngăn cản quyết tâm đi Giang Nam của Diệp Tống.
Bạch Ngọc cười hỏi: "Tại hạ đối với bên ngoài rất quen thuộc, chi bằng để tại hạ bồi nhị tiểu thư đi?"
Tô Tĩnh lúc này mới chú ý tới hắn, nhìn kỹ một chút, nghiền ngẫm nói: "Thì ra người A Tống đưa về là ngươi. Ngươi cảm thấy địa phương nhiều mỹ nữ như Giang Nam ta sẽ không quen thuộc sao?" Hắn chỉ chỉ Lưu Ngoạt bên cạnh, "Vẫn là để Lưu tiên sinh dạy dỗ ngươi cho tốt, đừng để cho A Tống thất vọng về ngươi, ngoan" dứt lời cũng xoay người đi ra ngoài.
Lúc ra tới, Diệp Tống đang quay đầu chờ hắn, nói: "Về sau đừng câu nào cũng A Tống A Tống, nghe không thoải mái."
Tô Tĩnh chẳng để ý nói: "Sao, Hoàng Thượng gọi được, ta thì không được à? Trừ phi ngươi không coi ta là bằng hữu."
Diệp Tống sóng vai đi cùng hắn, sờ sờ cái mũi, trong giọng nói khó nén được vui sướng nói: "Còn tưởng chuyện này như đá chìm đáy biển, không nghĩ lại có kết quả. Thần y mà ngươi tìm có đáng tin cậy không, chắc không phải là bọn bịp bợm trên giang hồ chứ?"
Tô Tĩnh cười cười gật đầu nói: "Cũng có khả năng ta lừa gạt ngươi, muốn ngươi bồi ta xuống Giang Nam chơi bời. Đương nhiên, ngươi có thể xuy xét không đi."
"Cần phải đi", Diệp Tống lãnh mặt nói, "Mẹ nó nếu là ngươi gạt ta, ta sẽ khiến ngươi cả đời không dậy được. Hơn nữa ai nói để ngươi đi cùng ta?"
Tô Tĩnh nhìn nàng cười: "Ngươi không cần người bảo hộ, nhưng Diệp Thanh cần. Dược Vương Cốc nơi Quỷ Y ở ta cũng đã hỏi thăm rõ ràng, ngươi xác định không cần ta đi cùng?"
Diệp Tống trầm mặc trong chốc lát, nói: "Trở về thu thập, sáng sớm mai khởi hành. Đại tướng quân đã chuẩn cho ngươi nghỉ chưa?"
"Hắn không thể không chuẩn."
Hai người ra khỏi giáo luyện tràng, chia đường đi, Diệp Tống đi được vài bước, quay đầu lại thấy Tô Tĩnh đang quay trở lại luyện binh tràng, có lẽ là còn chuyện chưa xử lý xong. Hắn hình như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Tống, bỗng chốc quay đầu dừng lại, dưới ánh mặt trời, hắn càng trở nên mỹ lệ. Hắn nhấc đuôi lông mày, ý cười hiện lên đáy mắt nói: "Mấy câu linh tinh như cảm tạ ta, ngươi tốt nhất đừng nói, ta thích thực tế hơn."
Diệp Tống tùy chân đá vào cát vàng, nhếch khóe miệng, liếc hắn nói: "Ta tưởng ngươi đã quên chuyện này lâu rồi, không nghĩ vẫn tiếp tục cho người tìm giúp ta."
"Chuyện ta đáp ứng với ngươi", Tô Tĩnh quay đầu lại tiếp tục bước đi, vạt áo nhẹ nhàng tung bay, "Sẽ không nuốt lời. Người đừng nhìn chăm chú như vậy, ta biết bóng dáng của ta rất mê người."
"Xuy." Chắc chỉ có hắn mới có thể tự luyến tới trình độ này. Nhưng đúng là hắn có quyền tự luyến, trong kinh có biết bao cô nương sẵn sàng quỳ gối trước hắn.
Chạng vạng, ánh chiều tà phủ lên những ngọn núi ánh sáng vàng mỏng tựa như một bức tranh tráng lệ. Tại biên giới của Bắc Hạ và Nam Thiến, thương nhân mậu dịch chiếm đa số, loại người nào cũng có.
Tại một khách điếm ồn ào, các lữ khách ai cũng ôm tâm tư của triêng mình. Đặc biệt khi bước vào cửa liền nhìn thấy tại một bàn sát cửa sổ có một vị cô nương mang khăn che mặt màu tím mỏng, tuy nhìn không rõ mặt, nhưng từ thần thái vóc dáng kia, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã là phong tình vạn chủng.
Nhưng xem cũng chỉ là xem, không có ai dám lỗ mãng tiến lên, bởi vì bên người cô nương kia có hai gã Nam Thiến đứng bảo hộ, thân hình cao lớn rắn chắc, bên hông đeo loan đao, vừa thấy liền biết là người lợi hại, không nên trêu vào.
Cô nương mỹ lệ cũng quang cảnh xung quanh có chút không thích hợp, nàng thích hợp với vùng Giang Nam nổi tiếng với nhiều mỹ nữ hơn, hoặc là ở các nơi xa hoa của quan to hiển quý. Nhưng nàng lại trụ tại khách điếm này hơn một tháng, mỗi ngày đều ngồi ở vị trí sát cửa sổ, dường như đang đợi ai đó.
Sắc trời ngày càng tối, thi thoảng có làn gió thổi tới làm tung bay tấm khăn che mặt của nàng, thật sự khiến người ta ngứa ngáy, chỉ muốn biết rốt cuộc sau tấm mạng che mặt kia là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành thế nào.
Người bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: "Nam cô nương, chủ tự đã hạ tới ba mệnh lệnh yêu cầu ngươi trở về, nếu vẫn không đi, ta đành phải phụng mệnh đưa ngươi."
Nam Xu buông chung trà đã lạnh thấu trong tay xuống, nói: "Ngày mai mới là kỳ hạn cuối cùng." Dứt lời nàng liền trở lại phòng mình.
Suốt một tháng, nàng không nói rõ bản thân đang đợi cái gì. Đợi một tia hy vọng cuối cùng sao? Nhưng đến giờ tia hy vọng kia cũng đã tan biến.
Nàng đóng lại cửa phòng, phẫn nộ lật tung đồ trên bàn khiến chúng rơi đầy đất. Người phụ trách an nguy của nàng vừa định vào xem đã bị Nam Xu gầm nhẹ một tiếng: "Cút!"
Nàng nhẹ nhàng châm lại nến, cầm một con dao nhỏ sắc nhọn hơ trên ngọn lửa, thất thần lẩm bẩm cười nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi bị tình cổ lôi kéo mà tìm được ta, nhưng ta đã đợi ngươi một tháng cũng không thấy ngươi tới. Là ta nghiêm túc quá đúng không, đây vốn dĩ chỉ là một tuồng kịch, chỉ có một mình ta nhập diễn quá sâu. Trước kia nhờ có tình cổ nên mới có được ngươi, nhưng từ khi ngươi yêu Diệp Tống, đến tình cổ cũng không thể giữ được ngươi nữa, nàng ta tốt như vậy sao? Đồ vật của ta, nàng ta đừng mơ có được, một khi đã như vậy, ta giữ ngươi lại có ích lợi gì?"