"Đúng vậy, ta vẫn là Nam Xu của trước kia, là Nam Xu lúc nào cũng toàn tâm toàn ý yêu ngươi", Nam Xu dừng một chút lại nói, "Nhưng mà, Vương gia đã không phải là người khi trước chỉ đối tốt với Nam Xu nữa rồi, cho dù là nữ nhân thiện lương, nhưng khi đứng trước tình cảm đều sẽ trở nên ích kỷ, ta cũng không ngoại lệ. Tuy rằng ngoài miệng nói không có chuyện gì đâu, nhưng suy cho cùng ta cũng chỉ là một thiếp thất của Vương gia, chính thê của Vương gia lại không phải là ta, ta không có cách nào có thể hoàn toàn có được Vương gia, ngươi có hiểu là lòng ta đau như thế nào không?" Nàng nhìn Tô Thần, trong mắt hiện lên tuyệt vọng, vừa khóc vừa cười khiến Tô Thần giật mình, "Ngươi không thực hiện được lời hứa giữa hai chúng ta, nên ta chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân mình, nhưng tâm Vương gia đã thay đổi. Vương gia đã thích Diệp Tống."
Thích Diệp Tống. Điều này giống như một mũi kim cắm vào lòng Tô Thần, khiến hắn cảm thấy đau nhói, giống như một bí mật đã cố gắng chôn giấu tận sâu trong lòng nay đột nhiên bị lôi ra, khiến hắn xấu hổ không biết phải trốn đi đâu.
"Vì vậy mà nàng giết con của chúng ta?"
Nam Xu chậm rãi rũ mắt xuống, nước mắt nhỏ từng giọt, "Ta không có lựa chọn nào khác, ta quyết định bỏ đi thứ mà ta yêu quý nhất, chỉ mong có thể kéo lại tâm của Vương gia." Dừng một chút lại hỏi, "Vương gia biết khi nào?"
"Ta đã biết từ sớm, lúc nàng rời từ Phương Phi uyển tới Đông uyển."
Nam Xu sầu thảm cười: "Không nghĩ Vương gia đã biết mà còn có thể đối xử với ta như chưa có chuyện gì phát sinh như vậy."
Tô Thần nói: "Ta thực sự chỉ muốn coi như chưa từng phát sinh chuyện gì." Nói xong hắn hít sâu một hơi, cố gắng áp cảm giác chua xót nơi cổ họng xuống dưới, "Hiện tại ta hỏi nàng, tối hôm qua khi ta trở về không thấy nàng ở Đông uyển, lúc đó nàng đang ở cùng Linh Nguyệt sao?"
"Vương gia..." Nàng ta sửng sốt một chút, "Không tin ta sao?"
"Nếu béo thẩm đã chỉ ra và xác nhận đó là nàng, nếu nàng không thể nói ra bản thân lúc đó đang ở đâu sẽ không thể thuyết phục được người khác." Tô Thần nói, "Lần này nàng nói gì ta đều sẽ tin tưởng nàng."
Nam Xu vừa khóc vừa cười thật to, cực kì bi thương, đột nhiên trở nên kích động nói: "Nếu Vương gia đã hỏi như vậy, có nghĩa là ngươi không tin ta!" Nàng ta lung lay đứng lên, nhìn hạ nhân đang đứng xung quanh, "Nơi này, không có ai chịu tin tưởng ta! Vương gia, ngươi còn nhớ rõ lúc ngươi rước ta vào phủ đã nói gì không?"
Trọn đời trọn kiếp chỉ đối tốt với một mình Nam Xu, cho dù người trong thiên hạ đều phản đối nàng, Tô Thần ta cũng nguyện cả đời sủng nàng, tin tưởng nàng, bảo hộ nàng.
Đây là lời hứa hẹn mà Tô Thần dành cho Nam Xu, không phải không nhớ rõ, chỉ là lúc này một chữ cũng không nói ra được. Hắn nhíu mi, hắn là Vương gia, sao có thể làm trò trước mặt hạ nhân như vậy, nên cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ nhìn Nam Xu thật sâu.
Nam Xu lại khóc: "Linh Nguyệt là nha hoàn ta mang vào trong vương phủ, ta đối đãi với nàng giống như tỷ muội, vì sao ta lại muốn giết nàng đây? Ở đây, người duy nhất ta có thể dựa vào cũng chỉ có ngươi, hiện tại ngươi cũng không cần ta nữa sao?" Trong mắt nàng ta ẩn chứa khẩn cầu, sau dần dần lại trở nên vô cùng tàn nhẫn, "Một khi đã như vậy, ta nguyện ý lấy cái chết để chứng minh ta trong sạch!"
"Xu nhi!" Tô Thần tức khắc hối hận, hắn không nên bức bách Nam Xu như vậy, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy Nam Xu như vậy, vừa định nói câu an ủi sẽ không truy cứu nữa, đột nhiên thấy Nam Xu xoay người đâm về phía cây cổ thụ.
Chuyện xảy ra quá nhanh nên Tô Thần không kịp ngăn cản. Hắn chạy như bay qua, Nam Xu đã đâm đầu vào thân cây máu tươi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Một khắc kia, Tô Thần cảm giác quả tim giống như bị xẻo mất, không nghe thấy tiếng tim đập, dường như bản thân cũng chết theo.
Quản gia thấy thế mau chóng phân phó người đi gọi đại phu.
"Xu, Xu nhi." Tô Thần hoảng hốt, không ngừng lau máu trên trán nàng, động tác run rẩy, "Không truy cứu, ta tin tưởng nàng...Ta nói rồi, chỉ cần nàng chịu nói, ta đều sẽ tin tưởng..."
"Không còn kịp rồi", Nam Xu lắc đầu, hô hấp ngày càng mỏng manh, "Không phải cuối cùng Vương gia vẫn hoài nghi ta sao..." Ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào ngực Tô Thần, "Nơi này, đã không còn vị trí của Xu nhi nữa...mà là Diệp Tống, Xu nhi biết....Ta nguyện ý, thành toàn Vương gia..."
Tô Thần ôm chặt Nam Xu trong lồng ngực, những chuyện đã xảy ra trước kia hiện ra rõ mồn một. Hắn nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo cầm máu cho Nam Xu nói: "Đừng nói nữa, cái gì cũng đừng nói nữa, nàng biết rõ lòng ta có nàng sao có thể đẩy ta ra cho người khác." Dứt lời liền bế Nam Xu đi đến Đông uyển.
Mấy ngày nay nóng bức, rốt cuộc thì tối nay cũng có một trận mưa. Mưa tẩy hết oi bức của mùa hạ. Chân trời chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt. Cây cối xung quanh được tưới nước mưa dần dần có thêm sức sống.
Máu loãng từ trên mặt Nam Xu chảy xuống, nàng ta bị mưa xối đến mức không mở được mắt. Tô Thần cũng cả người ướt đẫm, dùng ngữ khí cảnh cáo: "Không được nhắm mắt! Nàng phải mở to mắt ra nhìn ta! Ta không cho phép nàng nhắm mắt!"
Dường như có dòng nước từ trong mắt chảy ra hòa lẫn vào màn mưa. Nàng ta giật giật cái mũi, thần sắc càng trở nên yếu ớt, từ nội tâm phát ra sầu khổ, nàng nói: "Linh Nguyệt, cứ coi như là thiếp đã giết nàng đi, nàng đi theo thiếp, chưa từng có một ngày nào yên ổn...Thiếp là người phải xin lỗi nàng..."
Nàng ta nhẹ nhàng ôm cổ Tô Thần nói: "Tô Thần, thiếp thật sự yêu chàng, muốn cùng chàng bạch đầu giai lão...Dù chàng không tin cũng không sao..."
Mưa vẫn rơi, đại phu đội mưa chạy tới, Tô Thần ôm Nam Xu vào trong phòng, hai người đều ướt đẫm. Đại phu buông hòm thuốc xuống, sờ cổ tay, da thịt đã lạnh lẽo không thấy mạch đập, hắn duỗi tay tới chóp mũi Nam Xu, cũng không cảm thấy hơi thở nữa. Đại phu vạch mắt Nam Xu, thấy đồng tử đã bắt đầu trở nên mơ hồ liền buông tiếng thở dài nói: "Vương gia, nén bi thương."
Nếu là trước đây, Tô Thần nhất định sẽ nhảy dựng lên, dùng dao kề cổ đại phu bắt hắn phải xem bệnh cho Nam Xu. Nhưng hiện tại, đến sức lực để nói hắn cũng không có, cả thân thể, tinh thần giống như đã trống rỗng, chỉ gắt gao ôm người vào trong lòng.
Thấy Tô Thần như thế, cả vương phủ đều phải thở dài. Không ai nghĩ tới kết quả lại là hai mạng người như vậy. Quản gia là người có kinh nghiệm, phân phó người hầu chuẩn bị hai cỗ quan tài trong đêm, quản gia tới dò hỏi Tô Thần lễ tang nên dùng lễ chế nào, vì dù sao Nam Xu cũng từng là thiếp thất trong phủ, lại là người Tô Thần yêu nhất. Tô Thần ở trong phòng Nam Xu ngồi một đêm, cũng không trả lời.
Đoàn người Diệp Tống tiến vào cửa thành chưa được bao lâu liền gặp mưa to, Diệp Tu ra lệnh cho thân vệ quân áp giải sơn tặc tới Hình Bộ, Diệp Tống đi cùng, Tô Tĩnh nửa đường liền cáo từ về Hiền Vương phủ, còn Quý gia huynh đệ cùng Lưu Ngoạt phụ trách đưa Xuân Xuân và Diệp Thanh về tướng quân phủ. Vó ngựa chạy như điên trên đường, để lại bọt nước bắn tung tóe phía sau.
Diệp Tống bị nước xối lạnh tháu tim, lúc trở lại tướng quân phủ cảm giác trên vai hơi nặng, nàng sờ lên hóa ra là áo choàng của Tô Tĩnh. Nàng gỡ áo xuống rũ bỏ nước mưa. Diệp Thanh và Xuân Xuân ngồi trong xe ngựa nên không bị mưa xối, nhưng cũng bị chấn kinh không nhỏ nên đi xuống rửa mặt nghỉ ngơi trước.
Quý gia huynh đệ và Lưu Ngoạt tiến vào hàn huyên với Đại tướng quân vài câu, uống chưa hết chén trà nóng đã vội vàng cáo từ hồi quân doanh. Đại tướng quân hỏi Diệp Tống: "Hai nha đầu không có việc gì chứ?"
Diệp Tống cười nói: "Có đại ca ở đây, sao các nàng có thể có chuyện gì được."
Đại tướng quân trừng mắt, giận dỗi nói: "Vậy còn con? Ban ngày bị trọng thương như vậy mà còn dám một mình đi cứu người, con chán sống phải không?"
Diệp Tống cầm áo Tô Tĩnh trong tay, biểu tình điềm đạm: "Lúc ấy con cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Hiền Vương cũng đi mà. Cha, không phải con đã trở lại nguyên vẹn hay sao."
Đại tướng quân cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhắc nhở: "Còn không mau trở về tắm rửa đi, mắc mưa cẩn thận cảm lạnh. Sáng mai con còn phải dậy sớm cùng chúng ta tiến cung."
Nhắc tới tiến cung, Diệp Tống lúc này mới cảm nhận được dư vị chiến thắng của mình, cười tủm tỉm nói: "Cha, Hoàng Thượng muốn phong con làm quan sao?"
Đại tướng quân đáp: "Chúng ta là người của Diệp gia, không tham con đường làm quan! Nếu con đi vào con đường này thì thời thời khắc khắc phải luôn suy nghĩ vì nước tận lực."
"Vâng, vâng, vâng."
Diệp Tống ngủ một giấc, sáng hôm sau dậy sớm, đẩy cửa sổ ra hít thở không khí tươi mát, thần thanh khí sảng. Có vẻ như do cả ngày hôm qua liều mạng nên hôm nay cảm thấy cả người đều đau nhức.
Nàng đứng trước hiên vận động gân cốt, thấy ngoài tiền viện vô cùng ôn ào. Còn chưa kịp đi ra ngoài xem có chuyện gì đã nghe thấy tiếng pháo. Xuân Xuân chạy tới, trên mặt tràn đầy tươi cười, bước vào Thanh Hải viện vui vẻ nói: "Nhị tiểu thư, người trong cung tới. Ai nha, sao người còn chưa thay quần áo, mau vào khoác thêm áo đi a, tướng quân muốn cùng người đi ra tiền viện tiếp chỉ."
"Tiếp chỉ gì cơ?" Diệp Tống bị Xuân Xuân đẩy mạnh vào phòng, dùng tốc độ nhanh nhất khoác cho nàng một cái áo choàng, nhanh tay dùng trâm ngọc búi tóc.
Xuân Xuân nói: "Thánh chỉ trong cung tới, phong tiểu thư làm đương kim Võ Trang Nguyên, còn đưa tới quan phục."
Cái này Diệp Tống cảm thấy khá hứng thú, nhếch khóe môi, sau đó cùng Xuân Xuân ra tiền viện tiếp chỉ.
Quan phục của Bắc Hạ, tam phẩm trở lên màu đen, lục phẩm trở lên màu tím, dưới lục phẩm màu xanh lá.
Quan phục của Trạng Nguyên là thuộc vào quan phục ở giữa, màu tím, tay áo dệt đồ án, thoạt nhìn vô cùng nghiêm cẩn. Thánh chỉ tới lệnh cho Diệp Tống ngay lập tức phải vào cung diện kiến.
Diệp Tống trở về đổi một thân áo tím kia, dáng người cao gầy, đường cong tuyệt đẹp, vạt áo hơi che khuất cần cổ cao của nàng, trông vô cùng tuấn tú, dường như là vì nàng mà may.
Diệp Tống đứng trước gương đồng sửa lại tay áo, xoay người cười. Diệp Thanh cũng cười vui sướng nói: "Nhị tỷ trông thật xinh đẹp, rất giống một nữ hán tử."
Cửa cung nguy nga dưới ánh nắng mặt trời càng thêm rực rỡ. Buổi sáng, quan viên trong triều lục tục tiến cung, Diệp Tống đi theo sát Đại tướng quân và Diệp Tu, nghênh đón không ít tầm mắt.
"Diệp nhị...nhị..." Đột nhiên phía sau có tiếng nói vang lên, hình như có chút rối rắm, có vẻ như không biết nên gọi Diệp Tống là nhị tiểu thư hay nên gọi theo cách khác.
Diệp Tống quay đầu lại, thấy một thanh niên cũng đang mặc quan phục, mi thanh mục tú, tuấn lãng như ngọc. Nàng nở nụ cười, chào hỏi: "Trần huynh đệ."
Hóa ra là người đứng thứ hai trong lần tỉ thí Võ Trạng Nguyên lần này, Trần Minh Quang. Diệp Tống có ấn tượng không tồi về hắn, là người lỗi lạc nhưng hay thẹn thùng. Một câu "Trần huynh đệ" của Diệp Tống cũng có thể làm tai hắn đỏ lên. Trần Minh Quang hành lễ với Diệp Tu và Đại tướng quân, Diệp Tống để Đại tướng quân và Diệp Tu đi trước, nàng và Trần Minh Quang theo sau tiến vào. Hai người nói chuyện phiếm vài câu, cũng coi như ở chung không tồi.
Diệp Tống nói: "Hôm qua ta dùng thủ đoạn với ngươi như vậy, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Hết chương 140
Xin lỗi mọi người nhắm nhắm, từ lúc đi làm lại hơi bận nên Al hơi bị lười ý. Mấy nay cố gắng mỗi ngày type được một xíu rồi nay up liền 3 chương cho mọi người đây ạ.
Al hứa tuần sau sẽ không lười nữa, ôm vài chương rồi up để mn đọc cho thích nha.
Tiếp tục ủng hộ Al và Diệp tỷ tỷ nhé.
- ---
Vậy là, Linh Nguyệt và Nam Xu đã ra đi...Mọi người có nghĩ Nam Xu sẽ chết dễ dàng như thế không? Bản thân Al thì không, lợi hại vậy sao có thể chết nhảm shit thế được. Cứ chờ xem thế nào nhé.