Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 139: Trần ai lạc định




Phương hướng bọn họ đang đi chính là hướng mà hắc y nhân vừa chạy trốn. Diệp Tu định đuổi theo nhưng Diệp Tống đã quay đầu lại nói: "Đại ca, huynh giúp muội chiếu cố A Thanh và Xuân Xuân." Đã thành công khiến Diệp Tu dừng bước.

Bởi vì hắc y nhân bị thương không nhẹ nên dọc theo đường đi đều có vết máu vương ở dọc đường hoặc trên lá cây, không khó phân biệt. Nhưng khi đến cuối sườn núi lại đột nhiên không còn vết máu nữa. Diệp Tống cùng Tô Tĩnh liếc nhau, Tô Tĩnh ngưng thần nín thở lắng nghe, cười nói: "Nào, chúng ta cùng đánh cược một trăm lượng bạc, ta cược hắn còn sống."

Diệp Tống đương nhiên không được như Tô Tĩnh, hắn có thể phân rõ từng tiếng động, cho nên nàng nói: "Ta cũng cược hắn còn sống."

Tô Tĩnh cười càng thêm sáng lạn nói: "Vậy được, ta đây đánh cược hắn đã chết."

Nói xong không cho Diệp Tống có cơ hội đổi ý, nâng nỏ trong tay hướng vào chỗ trống bắn một phát. Từ trong tán lá rậm rạp, một vật đen nhánh nặng nề rơi xuống.

Diệp Tống híp mắt nói: "Tiện nhân, ngươi xảo trá."

"Đánh đố không giống đánh cược a."

"Ngươi lấy mũi tên bắn chết hắn."

Tô Tĩnh kéo mạng che mặt của hắc y nhân xuống, nhìn thấy khóe miệng hắn tràn ra vết máu đã chuyển sang màu đen nói: "Có lẽ hắn dự đoán được bản thân trốn không thoát nên đã uống thuốc độc tự sát, chuyện này không liên quan đến ta. Huống hồ," hắn cười nhẹ hai tiếng, "Ta biết ngươi sẽ nói như vậy nên không bắn mũi tên vào ngươi hắn, chỉ bắn vào thân cây phía trên người hắn làm hắn rớt xuống mà thôi."

Diệp Tống kéo hết mũ choàng của hắc y nhân xuống, trầm ngâm nói: "Quả nhiên là người Nam Thiến."

"Ngươi vẫn có trực giác là nàng ta làm sao?"

Diệp Tống sờ soạng trong ngực hắc y nhân, thấy còn sót lại một ít bột phấn, nàng cũng không dám để sát vào mũi ngửi, chỉ vân vê một lúc rồi nói: "Ta cũng không chắc chắn. Có lẽ Nam Xu, cũng không phải người Nam Thiến."

"Ừm, nàng ta là người Bắc Hạ." Tô Tĩnh nói, "Nếu người Nam Thiến thật sự có quan hệ cùng nàng ta, vậy không thể không xuy xét lúc đầu là nàng ta cố ý muốn tiếp cận Tam vương gia."

"Nam Thiến rất am hiểu dùng hương sao?" Diệp Tống ngẩng đầu, nhìn thẳng vào sóng mắt của Tô Tĩnh.

Thần thái diễm liễm kia, tựa như là hồ nước mùa xuân.

"Có lẽ thế", Tô Tĩnh nhún vai, "Lâu rồi ta cũng không hỏi đến mấy việc này, ngươi đừng hỏi ta."

Hai người xem xét thêm một lúc, không phát hiện được thêm điểm gì trên người hắc y nhân nên đành phải thôi. Lúc hai người xuống núi, Diệp Tống lại nhìn nhìn Tô Tĩnh nói: "Hiện tại ngươi có thể nói với ta rồi chứ."

Tô Tĩnh tiến lại gần, khoác vai Diệp Tống, vỗ vỗ ở đầu vai nàng nói: "Để ngày mai đi, hôm nay ta rất mệt. Có lẽ buổi sáng ngày mai Hoàng Thượng sẽ gọi ngươi vào cung nghe sắc phong. Buổi chiều chúng ta đi Tố Hương lâu, ta hẹn ngươi."

Dưới chân núi quan binh đang xử lý đoàn sơn tặc, Diệp Tu ngồi trên lưng ngựa, Diệp Thanh và Xuân Xuân ngồi trong xe ngựa, hiển nhiên đang đợi Diệp Tống và Tô Tĩnh trở lại mới hồi kinh. Diệp Tống ngẩng đầu nhìn ánh lửa cách đó không xa, cười một tiếng, nói: "Buổi chiều Tố Hương lâu không có mỹ nữ chơi, buổi tối người ta mới tiếp khách."

"Ừm, nhưng là ta hẹn ngươi là muốn nghe ngươi giải thích, không phải đi chơi. Nếu ngươi giải thích làm ta cao hứng, chúng ta sẽ chơi sau."

Diệp Tống dừng chân một chút, cười như không cười: "Vậy không thể đổi sang trà lâu, hay rạp hát được sao?"

"Không thể", Tô Tĩnh giải thích dường như rất hợp tình hợp lý, "Chỉ có thanh lâu ta mới có hứng. Nhớ khi đi phải mang theo trăm lượng bạc, ngân phiếu cũng được."

Diệp Tống: "..." Nàng cùng Tô Tĩnh sóng vai lên ngựa, cùng đội quân hồi kinh, đi được một chặng lại nói, "Ta bỗng nhiên nhớ tới, có lần đi săn thú, ngựa của ta bị sợ hãi, ta cũng ngửi được một loại hương. Lúc ấy chỉ có Nam Xu tiếp xúc với ngựa của ta."

Tô Tĩnh gật đầu cười nói: "Vậy ta sẽ cho người chú ý theo dõi, loại chuyện quan sát mỹ nữ này ta tương đối lành nghề."

Cửa kinh thành đang rộng mở, hẳn là đang đợi Diệp Tu mang binh trở về thành.

Vừa mới vào thành, trong một góc tối liền vang lên một giọng trẻ con non nớt: "Tỷ tỷ!"

Quan binh định tiến lên bắt, Diệp Tống nghiêng đầu vừa thấy vội vàng ngừng lại, xuống ngựa đi tới hỏi: "Bánh Bao, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tiểu Bao tử đang nắm tay một tiểu nha đầu, nhà đầu kia vẻ mặt sợ hãi. Bánh Bao nhe hàm răng trắng nói: "Ta ở đây đợi tỷ tỷ trở về, thấy tỷ tỷ bình yên vô sự, ta mới có thể an tâm."

Diệp Tống nói: "Lần này cũng là nhờ ngươi, ngày mai ta sẽ mời ngươi và các bằng hữu của ngươi ăn bánh bao."

Tiểu nha đầu nhẹ nhàng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn đại tỷ tỷ."

Lúc này Bánh Bao giật giật cái mũi, cau mày hỏi: "Mùi hương gì vậy?"

Diệp Tống nghi hoặc, cũng ngửi ngửi, nhưng chỉ ngửi thấy mùi máu tươi trên người mình, còn lại không có gì khác. Nhưng nàng biết Bánh Bao có cái mũi vô cùng nhạy bén, có thể phân rõ từng loại hương vị liền hỏi: "Có cảm thấy chóng mặt nhức đầu không?"

Bánh Bao gật gật đầu, "Ngửi nhiều thấy không quá thoải mái."

Có lẽ chính là loại bột phấn màu tím mà lúc trước nàng sờ được trên người hắc y nhân, không nghĩ tới đã đi xa như vậy rồi mà tiểu Bao tử vẫn có thể ngửi ra được. Trong lòng nàng vui vẻ, sờ sờ đầu Bánh Bao nói: "Sắc trời không còn ớm, mau mang người thương của ngươi về ngủ đi. Hôm nào ta lại đến tìm."

Bánh Bao đỏ hồng mặt, nắm tay tiểu nha đầu rời đi, còn nhỏ giọng nói: "Nhìn xem, đã bảo ngươi đừng đi theo ta, khiến tỷ tỷ chê cười."

"Ta ta...ta vốn dĩ chính là người thương của ngươi a..."

Đi được vài bước, Bánh Bao quay đầu, nhìn Diệp Tống như muốn nói lại thôi. Diệp Tống cười như không cười hỏi: "Ngươi có tin tức gì muốn nói cho ta à?"

Bánh Bao nói: "Hình như Tam vương phủ đã xảy ra chuyện."

Buổi chiều, Tô Thần từ trong cung đi về vương phủ. Đã lâu rồi trong vương phủ chưa từng loạn giống như vậy.

Linh Nguyệt đã chết. Buổi sáng có người nhìn thấy thi thể nổi lên trên mặt hồ, liền gọi người vớt lên để trên mặt đất dùng vải bố trắng che lại. Xe lăn của nàng ta bị tách thành nhiều mảnh nổi trên mặt hồ.

Khi Tô Thần trở về, Nam Xu đang quỳ sát bên thi thể Linh Nguyệt, khóc đến chết đi sống lại: "Đều là ta sai...Linh Nguyệt, đều là ta sai, đều là ta hại ngươi...Ngươi...Không có ta, ngươi cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy...Ngươi tỉnh lại đi, cầu xin ngươi tỉnh lại đi a..."

Bọn hạ nhân trên dưới vương phủ, trên mặt đều treo biểu tình hờ hững cùng chết lặng. Có thể là do cảm thấy Linh Nguyệt chết cũng chưa hết tội, cũng có thể là cảm thấy Nam Xu đang giả mèo khóc chuột. Có ai mà không biết, kể từ khi Linh Nguyệt bị liệt, Nam Xu lúc đầu có đi thăm nàng ta một hai lần, sau nghe nói không còn tới lần nào nữa.

Nam Xu quay đầu thấy Tô Thần đã trở lại liền nhào vào trong lòng hắn, lớn tiếng khóc. Tô Thần ôm vai nàng ta, an ủi: "Sao lại thế này?"

"Linh Nguyệt, nàng..."

Lúc này quản gia của vương phủ đứng dậy nói: "Vương gia, giờ ngọ hôm nay có người phát hiện ra thi thể của Linh Nguyệt ở trong hồ."

Tô Thần nhíu mày, nói chuẩn vào điểm mấu chốt: "Không phải Linh Nguyệt bị phân đến hậu viện làm vườn sao, sao có thể chết đuối ở trong hồ được."

Quản gia cũng khó hiểu nói: "Có lẽ là do buổi tối không thấy rõ đường, nên lỡ rơi xuống."

"Ai phụ trách trông giữ Linh Nguyệt?"

Béo thẩm phụ trách quản lý hậu viện sợ hãi đứng dậy. Tô Thần không muốn nhìn thấy Nam Xu khóc sướt mướt nên muốn hỏi kỹ càng, được một lúc liền hiểu rõ tình cảnh của Linh Nguyệt. Béo thẩm mỗi ngày đều an bài cho Linh Nguyệt rất nhiều việc, làm không xong sẽ bị đánh mắng, còn bị cắt cơm ăn, cho nên ban đêm vẫn thấy Linh Nguyệt làm việc cũng không khó tưởng tượng lắm, khi làm việc không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước không kêu cứu được mới tạo thành cục diện hiện tại.

Nói như thế nào, đây cũng là một mạng người, dù chỉ là một nha hoàn đi chăng nữa.

Tô Thần lập tức phất tay áo, cho người lôi béo thẩm ra ngoài phạt 50 trượng, để bình tâm Nam Xu.

Ai ngờ khi béo thẩm bị kéo xuống lại sợ hãi la to: "Vương gia, Vương gia! Lão nô oan uổng a! Không phải lão nô sai, lão nô là bị oan uổng! Đêm qua Linh Nguyệt cùng Nam Xu ở bên nhau! Lão nô tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không nói dối!"

Nam Xu sắc mặt hơi biến, nước mắt lưu luyến ở hốc mắt, quên cả chớp mắt.

"Ngươi nói cái gì?" Tô Thần sai người dừng lại động tác.

Béo thẩm run rẩy quỳ trên mặt đất, run run nói: "Lão nô vì vương phủ chăm chỉ cần cù làm việc nhiều năm, mới đầu khi Linh Nguyệt tới chỗ lão nô còn vênh mặt hất hàm sai khiến, lão nô không quen nhìn nàng ta liền phân chút việc nặng cho nàng ta làm. Nhưng thấy nàng ta cũng gọi là chăm chỉ, nên buổi tối vẫn gọi nàng ta về nghỉ ngơi. Chính là đêm qua, lúc nửa đêm lão nô đúng lúc nhìn thấy Linh Nguyệt trở về, nhưng không phải nàng ta vào nhà ngủ nên lão nô nhìn kỹ hơn một chút, mới thấy Nam Xu đang đẩy nàng ta đi sang bên cạnh. Hình như Linh Nguyệt khóc vô cùng thương tâm..."

"Ý của ngươi là", Nam Xu làm bộ thương tâm muốn chết, "ta giết Linh Nguyệt?"

Béo thẩm sợ hãi dập đầu bảo đảm: "Lão nô cũng sẽ không nói dối, nếu không lão nô sẽ chết không được tử tế, thỉnh Vương gia minh giám!"

Quản gia ngữ khí thành khẩn nói: "Vương gia, béo thẩm đã ở trong vương phủ nhiều năm, nàng sẽ không nói dối..."

Tô Thần rũ mắt thấy Nam Xu. Nam Xu khuôn mặt trắng bệch, chậm rãi quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi, lắc đầu: "Không có...Vương gia, thiếp không có..."

Tô Thần luôn giữ gìn Nam Xu, nhưng lúc này hắn lại lựa chọn hoài nghi. Có lẽ là do bản tính của hắn nếu không có chuyện gì thì sẽ không nghi ngờ người khác, hoặc cũng có thể là do hắn đã phát hiện Nam Xu cũng không phải thiện lương yếu đuối như vẻ bề ngoài.

Tô Thần vô cùng đau đớn, rốt cuộc là cái gì đã khiến bọn họ phải đi đến bước đường như ngày hôm nay? Đối mặt với khuôn mặt nhỏ của Nam Xu đang ngẩng lên cầu được tin tưởng, hắn cúi đầu giơ tay lau nước mắt cho nàng ta, trước sau đều ôn nhu như cũ. Nhưng từ tận đáy lòng, một cảm giác bỏng rát như đang muốn cắn nuốt hắn, càng suy nghĩ càng thấy rõ ràng.

Tô Thần đột nhiên hỏi: "Xu nhi, vì sao nàng muốn giết con của chúng ta?"

Vấn đề này cùng việc Linh Nguyệt chết không có chút quan hệ, khiến Nam Xu đột nhiên chấn động. Biểu tình của nàng ta bị Tô Thần nhìn thấy, trong lòng đau đớn.

Nam Xu miễn cưỡng cười nói: "Hài tử...Hài tử không phải là bị tỷ tỷ giết chết sao...Nàng ta bắt ta uống một chén đầy nước hoa hồng Tây Tạng a."

"Nhưng trước đó ngươi đã uống thuốc phá thai." Tô Thần ngữ khí chắc chắn, không cho Nam Xu có cơ hội giảo biện, khóe mắt ửng đỏ, không biết là phẫn nộ hay thương tiếc, "Ngươi muốn lấy chuyện này để giá họa cho Diệp Tống, đúng không?"

Chân tướng này khiến cho trên dưới vương phủ đều ồ lên. Ai cũng không nghĩ tới, Nam Xu bề ngoài nhu nhược lại cất giấu một tâm ác độc như vậy.

"Ta..." Nam Xu hơi hơi hé miệng, đôi môi run rẩy, lại không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Nàng muốn ta phải đối xử với Diệp Tống thế nào? Giết nàng? Hay khiến nàng sống không bằng chết?" Tô Thần nói, "Nàng vẫn là Nam Xu mà ta biết trước kia sao?"