“Chị Minh Nguyệt!” Phó Anne đứng lên khỏi sô pha, cao hứng chạy tới bên cạnh Lãnh Táp, định ôm cánh tay cô. Nhưng không biết cô bé nghĩ tới điều gì, động tác đột nhiên cứng đờ, nhìn Lãnh Táp vẻ mặt đáng thương vô cùng. Lãnh Táp cạn lời, nháy mắt đã hiểu ra có lẽ hôm qua cô bé này bị cô dọa cho sợ rồi.
Cô duỗi tay xoa tóc cô bé: “Chúc Anne sinh nhật vui vẻ, hôm nay Anne xinh lắm.”
Sau đó đưa quà sinh nhật tới.
Phó Anne vui vẻ nhận lấy, chớp mắt hỏi: “Chị Minh Nguyệt, là cái gì thế ạ? Em có thể mở ra được không?” Lãnh Táp gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Phó Anne cẩn thận kéo dải lụa thắt bên ngoài hộp quà ra, không khỏi kinh hô một tiếng: “Ôi, đẹp quá đi mất!”
Mấy cô bé cũng vây lại xung quanh, một người trợn tròn mắt, hô lên: “Đây hình như là hàng mới của Tĩnh Xu đây.”
“Đúng là hàng mới của Tĩnh Xu, trước kia chưa từng thấy bao giờ.” Một cô bé khác cũng gật đầu phụ họa.
Mấy cô bé đồng thời quay đầu nhìn Lãnh Táp, Lãnh Táp gật đầu: “Đúng là hàng phiên bản hạn chế sắp sửa được ra mắt của Tĩnh Xu.”
Trong hộp đựng một chiếc váy liền áo mùa hè. Đường thêu tinh tế điểm xuyết viền ren nhưng vẫn chứa đựng phong tình của trang phục cổ An Hạ. Cách phối màu hoàn toàn khác với vẻ đơn điệu của váy tây nữ đang lưu hành hiện nay, vừa có nét sang trọng truyền thống lại không hề cổ hủ chút nào. Ngay cả đường viền ren cũng không hề giống hoa văn bình thường, hiển nhiên là được thiết kế rất cẩn thận.
Tĩnh Xu là cửa hàng thời trang nữ mới nổi lên mấy năm gần đây ở Ung thành, quần áo trong tiệm khác xa với những loại váy vóc kiểu tây bắt chước của nước ngoài. Nó có thể tổng hợp nhiều yếu tố đến từ quốc gia khác nhau nhưng lại cực kỳ hòa hợp, hoàn toàn không hề làm cho người ta cảm thấy chướng mắt.
Nhưng cửa hàng này đi theo con đường cao cấp, giá cả không hề rẻ hơn so với hàng hiệu nước ngoài hay hàng cổ truyền có tiếng trong nước chút nào. Hàng thu đông được ra mắt vào mùa thu năm ngoái kinh động toàn bộ các tiểu thư quyền quý ở Ung thành, thậm chí những người ở vùng lân cận như Giang thành cũng nghe danh mà tới.
Nhưng hàng hạn chế số lượng mỗi loại chỉ có đúng một chiếc, tổng cộng sáu chiếc.
Các cô chủ nhà quyền quý, dù cho không mua được hàng chính hãng thì cũng khinh thường đi mặc hàng nhái. Huống hồ chất liệu, hoa văn và thủ công của Tĩnh Xu rất khó bắt chước. Không chỉ tốn tiền mà i mặc loại hàng nhái này đi ra ngoài, nhỡ đụng hàng với người khác thì đúng là thành trò cười cho thiên hạ.
Dân chúng bình thường tuy rằng không ngại vấn đề này nhưng dù là hàng nhái thì mức giá bán ra của nó cũng đủ khiến người ta phải chùn bước. Hơn nữa, thiết kế tinh xảo và phức tạp của trang phục Tĩnh không hề phù hợp với những người thường xuyên phải lao động cả ngày như họ.
Tĩnh Xu đã sớm ra tin tức, mùa hè năm nay cũng có sáu món hàng hạn chế số lượng, tiểu thư các nhà đều đang nhìn chăm chăm chờ đợi.
Lúc này, Phó Anne đã có được một chiếc, vậy là chỉ còn lại năm chiếc mà thôi.
Phó Anne nhận được ánh mắt hâm mộ từ mọi người, không khỏi reo lên: “Cảm ơn chị Minh Nguyệt ạ, chị tốt quá! Em phải chờ lúc sinh nhật cha sẽ mặc chiếc váy này.”
Trịnh Anh cũng hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn Lãnh Táp: “Không ngờ cô Lãnh lại quen với ông chủ của Tĩnh Xu cơ đẩy?”
Không có cô gái nào không thích độc nhất vô nhị, Trịnh Anh cũng từng hỏi thăm về cửa hàng này, thậm chí còn mua quần áo ở đây. Nhưng vẫn chưa tra được ra ông chủ sau lưng nó là ai, ngay cả nhà họ Tr còn không tra nổi thì chỉ sợ thế lực của đối phương không yếu. Lãnh Táp hờ hững đáp: “Từng tình cờ giúp người đó một chút, không thân.”
Có nhà họ Bạch, nhà họ Tống và nhà họ An giúp đỡ che giấu, Trịnh Anh có tra được mới là lạ ấy.
Lúc trước Lãnh Táp và ba người Tống Toàn cùng nhau mở cửa hàng này nói thẳng ra cũng chỉ là vì muốn kiếm tiền thôi. Túi tiền của ai có thể dễ moi nhất chứ? Đương nhiên chính là phụ nữ có tiền, cho di phụ nữ đã có tuổi hay thiếu nữ, chẳng có ai là không thích quần áo đẹp cả.
Lãnh Táp thậm chí còn chẳng cần tự mình làm gì, bọn họ mời vài thợ may giỏi, chỉ cần thỉnh thoảng Lãnh Táp ném cho họ vài ý tưởng thiết kế là đủ rồi. Còn hàng nhái thì đương nhiên sẽ có, cho dù có là nhà Phó cũng chẳng thể cấm hết được, nhưng Lãnh Táp không quan tâm, dù sao dòng tiền lãi đầu tiên cô chảy vào túi cô, còn những nhà khác nếu mãi mãi chỉ biết làm nhái thì cũng chỉ mãi mãi đi theo Tĩnh Xu vát tiên lẻ thôi.
“Chị Minh Nguyệt, chị tốt với em quá!” Phó Anne ôm chiếc váy không buông tay: “Em có thể đi mặc thử không?”
“Mau đi đi.”
“Anne, bọn tớ đi cùng cậu!” Vì thế, mấy cô bé đi theo Phó Anne lên trên lầu.
Ở sô pha chỉ còn lại có Trịnh Anh và Lãnh Táp, thỉnh thoảng sẽ có vài ánh mắt âm thầm liếc về phía bọn họ. Thậm chí, còn có người cố dỏng tai nghe xem hai người bên này nói gì với nhau. Lãnh Táp ngồi xuống, hất cằm với Trịnh Anh: “Ngồi xuống nói chuyện đi, đứng làm gì?”
Vẻ mặt Trịnh Anh hơi cứng đờ, trong mắt không giấu được vẻ tức giận.
Dáng vẻ này của Lãnh Minh Nguyệt như thể mình là chủ nhà, còn cô ta chẳng khác nào người hầu vậy.
Nếu Lãnh Táp mà biết Trịnh Anh đang nghĩ gì thì cô sẽ cảm thấy cực kỳ oan uổng. Cô thật sự không có ý đó, bởi vì ngoài ở trước mặt những người mình thích ra, còn đối mặt với ai thì cô cũng đều hờ hững thể cả.
Trịnh Anh ngôi xuống đối diện Lãnh Táp, hơi cúi đầu nhìn mặt bàn đẳng trước, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, dịu dàng lại nhẫn nhục chịu đựng.
Lãnh Táp đau đầu day trán, so với loại người như Trịnh Anh thì cô thà ở chung một chỗ với Lãnh Minh Thục còn hơn. Cũng không biết người nhà họ Trịnh muốn nuôi con gái mình thành cái dáng vẻ quỷ quá nữa? Ô... không đúng, hình như Tống Toàn từng nói là Trịnh Anh đã lập chí phải làm một người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ nên mới học khoa Kinh tế. Con gái kiểu ấy sao lại có tính cách một thưa hai dạ chu
“...” Lãnh Táp cạn lời, rõ ràng cô đang gặp được bậc thầy diễn xuất rồi. Nếu ở kiếp trước, cô nhất định sẽ giới thiệu người này cho Tạ An Lan, để cô nàng ấy biết thế nào mới là bậc thầy diễn xuất thực sự. Lãnh Táp cúi đầu nhìn chằm chằm quần áo của mình, như thể muốn đếm xem trên váy mình có bao nhiêu đường ren vậy.
Trịnh Anh đợi hồi lâu mà không thấy Lãnh Táp nói gì thì không nhịn được nhìn cô một cái. Lại thấy Lãnh Táp đang duy trì dáng ngồi y hệt mình, nhưng sống lưng Lãnh Táp càng có vẻ thẳng hơn, thần sắc t mặt càng bình tĩnh hơn, quả thực có thể so với giếng cổ không gợn sóng.
“Cô Lãnh?” Trịnh Anh đợi mãi mà Lãnh Táp vẫn không nói thêm gì, cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người lia tới liên lục như đang chờ xem kịch vui.
Lãnh Táp ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Trịnh Anh ngẩn ra.
Đôi mắt kia xinh đẹp khiến người ta phải đồ kỵ nhưng lại quá mức bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức làm cho Trịnh Anh nghi ngờ liệu người trước mắt này có cảm xúc hay không. Nếu lúc này có người nói với Tr Anh rằng Lãnh Táp không hận cô ta và Phó Ngọc Thành, Trịnh Anh nhất định sẽ tin.
Chỉ có người có cảm xúc mới biết yêu biết hận, còn người trước mắt này... thực sự có những thứ đó sao?
Trịnh Tiêm nói Lãnh Minh Nguyệt yêu Phó Ngọc Thành sâu sắc, nhất định là rất hận cô ta đã cướp mất Phó Ngọc Thành, nhưng mà... cô ấy thực sự có yêu Phó Ngọc Thành ư?
“...” Lại hiểu lầm cái gì nữa vậy, cô chỉ xuất thần theo thói quen thôi mà.
Trịnh Anh lấy lại bình tĩnh, khẽ nói: “Cô Lãnh, chuyện trước kia là chúng tôi có lỗi với cô. Nhưng tôi thật sự mong là có thể nói chuyện bình thường với cô, được chứ?”
Lãnh Táp nhướn mày: “Nói với tôi ấy à? Cô có chắc là muốn nói ở đây không?”