Phượng Hồ

Chương 27: Đi dự tiệc




Chiều hôm sau, Lãnh Táp vừa tan học về đến nhà thì đã nghe thấy tiếng cười hơi chói tai của bà ba ở trong sân của chi hai. Cô khẽ nhướng mày, ôm cặp sách đi vào, quả nhiên thấy trong phòng có và khách đang ngồi. Bà hai nhìn Lãnh Táp hơi khó xử, bà ba dẫn theo Lãnh Minh Thục và con trai Lãnh Vanh mới chín tuổi ngồi ở một bên, ngồi bên phía còn lại là Tiêu Hạo Nhiên.

Mấy ngày nay Lãnh Táp không gặp Tiêu Hạo Nhiên, hiện tại gặp lại, dường như Tiêu Hạo Nhiên đã quên chuyện xấu hổ của ngày hôm đó, vẫn mỉm cười gật đầu chào hỏi cô như thường.

“Chị ba.” Lãnh Minh Thục và Lãnh Vanh vội vàng đứng lên chào hỏi.

Lãnh Táp gật đầu chào hai người đó rồi mới nói: “Thím ba ạ!”

“Minh Nguyệt đã về rồi.” Bà ba cười vô cùng thân thiết: “Vẫn là chị dâu hai tốt số, nhìn đi, Nguyệt Nhi nhà ta thật xinh đẹp, người cũng thông minh, có tiền đồ, không giống con bé vụng về nhà em.” Bà hai lắc đầu: “Toàn nói linh tinh, Minh Thục tốt như thế này, em còn muốn gì nữa chứ?”

“Mẹ, mọi người đang nói chuyện gì thế ạ? Tiểu Phong đâu rồi, sắp đến giờ rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị thôi.”

Lúc này bà hai mới vỗ trán mình: “Ôi, xem đầu óc mẹ này, cha con và Tiểu Phong đã về rồi, chỉ đang chờ con thôi đấy. Nên chuẩn bị thôi...” Lại nhìn về phía bà ba: “Em dâu à, không bằng hôm nào chúng ta trò chuyện nhé?” Ý là tiễn khách.

“Chị hai nói đúng.” Bà ba cười nhìn bà hai: “Vũ hội của phủ Đốc quân tổ chức to lắm, chúng em cũng nên về chuẩn bị đây.”

Lãnh Táp hơi bất ngờ, Phó Anne và Phó Dương Thành còn nhỏ nên cho dù nhà họ Phó có làm lớn tới đâu cũng sẽ không gửi thiệp mời cho thế hệ con cháu của ông cụ Lãnh mới đúng. Ông cả Lãnh và ông Lãnh cũng chẳng có tên tuổi gì, không gửi thiệp mời cũng được. Bởi vậy, ở nhà họ Lãnh, ngoài chỉ hai ra thì những người khác đều không nhận được thiệp mời.

Bà ba cười nhìn Lãnh Táp: “Minh Nguyệt không biết nhỉ, Hạo Nhiên cũng nhận được thiệp mời của nhà họ Phó, Minh Thục nhà thím sẽ đi cùng cậu ấy.” Lãnh Táp gật đầu: “Tốt rồi ạ!”

Tiêu Hạo Nhiên cười nói: “Nếu cô ba không chê thì cùng ngồi xe với chúng tôi đi?”

Lãnh Táp lắc đầu: “Cảm ơn anh Tiêu, không cần đâu. Vì bên nhà họ Phó nói sẽ cho người tới đón chúng tôi rồi.”

Tiêu Hạo Nhiên cũng không để tâm lắm, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

Tiễn cả nhà bà ba rời đi rồi, Lãnh Táp hơi khó hiểu hỏi: “Bọn họ tới làm gì thế mẹ?”

Bà hai bất đắc dĩ lắc đầu: “Còn có thể làm gì chứ? Tới khoe khoang thôi, về sau Minh Thục chính là phu nhân quận vương rồi, cũng không... giống chúng ta nữa.”

Lãnh Táp không nhịn được trợn tròn mắt: “Thời buổi này, quận vương thì đáng giá mấy đồng chứ? Huống hồ, Tiêu Hạo Nhiên cũng còn phải chờ mấy chục năm nữa, may ra mới được kế thừa tước vị.” Hoàng thất không thể tham chính, cho dù anh có giỏi giang tới đâu thì cũng chỉ có thể dựa vào một chút sản nghiệp từng nằm trong quốc khổ của tổ tiên để sống qua ngày đoạn tháng thôi. Mà những thứ đều nằm trong tay dòng chính hoàng tộc, dòng bên chẳng có được mấy. Đã thế lại không thể buôn bán, bởi vậy cuộc sống hàng ngày của nhiều người trong hoàng tộc cũng không tốt lắm.

Có tước vị quận vương như cha Tiêu Hạo Nhiên thì còn đỡ, hiện giờ ở kinh thành, có không ít hậu duệ hoàng tộc đều phải sống trong cảnh nghèo túng.

Bà hai lắc đầu, ánh mắt nhìn con gái có hơi thương cảm. Dù nhà họ Tiêu có không tốt nhưng Tiêu Hạo Nhiên vẫn là một thanh niên dáng vẻ đường đường. Bà ấy không trông mong con gái được gả vào nhà cửa rộng quyền quý cao sang, chỉ cần sau này con rể đối xử tốt với con gái mình là được.

Nhưng giờ điều này cũng khó mà thực hiện được.

Lãnh Táp vừa nhìn là hiểu ngay bà hai đang nghĩ gì trong đầu, bèn đẩy bà ấy đi vào nhà trong: “Mẹ, đừng nghĩ nữa. Mau vào thay đồ đi, con trang điểm cho mẹ.”

Hoàng hôn, Từ Thiếu Minh tự mình lái xe tới đón tiếp người nhà họ Lãnh.

Ông bà hai Lãnh không có thói quen mặc âu phục nên vẫn chỉ mặc bộ áo dài thêu kiểu cũ, có điều đã cố ý thuê người sửa lại cho đẹp hơn, nếu mặc ngày thường thì có hơi long trọng quá, khá thích hợp với bữa tiệc.

Lãnh Phong thì mặc áo sơ mi trắng, quần yếm, còn thắt một cái nơ bướm ở cổ áo, đúng kiểu một cậu chàng thiếu niên bảnh chọe.

Từ Thiếu Minh đứng bên cạnh cửa xe, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lãnh Táp đang ôm cánh tay bà hai Lãnh đi ra, anh ta không nhịn được mà ngây người trong giây lát.

Lúc trước gặp thì chỉ cảm thấy cô ba Lãnh là một người đẹp hiếm có khó tìm, lúc này cô trang điểm kỹ càng rồi mới thấy, chỉ luận về dung mạo thì cô Lãnh ăn đứt Trịnh Anh vốn được tụng xưng là hoa k trường rồi.

Lãnh Táp mặc váy liền áo màu trắng, cũng không phải dạng lễ phục chính quy, vai áo để trần làm lộ xương quai xanh duyên dáng, trên cổ đeo một chiếc vòng nhỏ xinh. Váy dài qua đầu gối, lúc bước đi, làn lay động nhẹ nhàng theo gió. Trên cổ tay đeo một chiếc lắc khảm đá quý, nhìn đơn giản nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác thanh tân, mới mẻ.

“Chào ông Lãnh, bà Lãnh.” Từ Thiếu Minh hơi khom người: “Cô Lãnh, Đốc quân và cậu chủ bảo tôi tới đón bốn vị tới dinh thự.”

Vũ hội sinh nhật không tổ chức ở nhà cũ mà được tổ chức ở một căn biệt thự khác.

Lãnh Táp gật đầu: “Làm phiên rồi.”

“Mời lên xe.”

Tại biệt thự nhà họ Phó lúc này đã vô cùng náo nhiệt. Toàn bộ biệt thự, bao gồm cả vườn hoa rộng lớn đã được người ta dùng đèn nháy trang trí sáng lấp lánh, cũng mời ban nhạc tới biểu diễn. Đám trẻ con tham dự vũ hội nô đùa nhảy nhót trong vườn, người lớn thì tụ tập tốp năm tốp ba cùng nhau nói chuyện phiếm.

Trong một góc ở sảnh lớn của biệt thự, Phó Anne và mấy cô bé trạc tuổi cô đang ngồi nói chuyện vui vẻ trên sô pha. Hôm nay Phó Anne cố ý trang điểm, mặc một chiếc váy ren thêu hoa màu tím nhạt, làn bồng bềnh được trang trí hoa lệ, trên đầu đeo vương miện pha lê sáng lấp lánh, y hệt một cô công chúa nhỏ đáng yêu.

“Anne, Anne...” Một cô bé ngôi dựa vào sô pha, hạ giọng hỏi: “Trịnh... Khụ khụ, chị dâu tư với chị dâu cả tương lai của cậu có tới không đây?” Phó Anne cười đáp: “Đương nhiên là có tới chứ, chờ lát nữa sẽ dẫn các cậu tới gặp chị Minh Nguyệt, chị Minh Nguyệt cực kỳ xinh luôn.”

“Còn xinh hơn cả chị Trịnh cơ à?” Các thiếu nữ có thể có mặt ở đây thì đều có xuất thân không thấp, đương nhiên đã có mấy người từng gặp Trịnh Anh rồi. Phó Anne đáp: “Tớ cảm thấy, chị Minh Nguyệt xinh hơn.”

“...” Mọi người khó hiểu, thế vì sao cậu tư lại còn vứt bỏ cô Lãnh mà đi chọn Trịnh Anh nhỉ?

“Anne.” Trịnh Anh dẫn theo Trịnh Tiêm đi từ ngoài vào, mỉm cười đưa một cái hộp tới: “Sinh nhật vui vẻ.”

Phó Anne lễ phép nhận lấy hộp quà, cũng không quá hứng thú: “Cảm ơn chị Trịnh ạ!”

Trịnh Anh mỉm cười: “Đều là người một nhà, cảm ơn làm gì chứ? Cô Lãnh chưa tới à?”

Phó Anne lắc đầu: “Chị Minh Nguyệt nói là sẽ tới trễ một chút.”

“Vậy thì tốt rồi, chị còn tưởng cô Lãnh không tới chứ. Sau này mọi người đều là người một nhà, vừa lúc chị cũng muốn tâm sự với cô Lãnh một chút.”

Cô ta vừa nói xong, Phó Anne định trả lời gì đó thì đột nhiên ánh mắt sáng rực lên, nhìn về phía sau Trịnh Anh: “Chị Minh Nguyệt!”

“Xin lỗi, chị tới muộn. Không biết cô Trịnh đây muốn tâm sự gì với tôi thế?” Lãnh Táp chậm rãi bước từ ngoài vào, vừa hay nghe thấy câu kia của Trịnh Anh.