Phượng Hồ

Chương 25: Gà nhép mổ nhau




Lãnh Táp đi thẳng theo hướng mà Phó Anne chạy đi, Phó Anne chạy rất nhanh nên Lãnh Táp phải mất một chút sức mới tìm được cô bé.

Vừa vào một ngõ nhỏ đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Phó Anne truyền ra: “Các cậu đừng đánh nữa! Đừng đánh anh ấy nữa!” Kèm theo đó là những tiếng đấm đá huỳnh huỵch.

“Cô Phó này, cũng không phải tại bọn này thích tìm nó sinh sự đâu, mà là nó gây sự với tụi này trước đấy. Cậu vẫn nên tránh ra đi, không cần thận bị thương thì không hay đâu.” Một giọng nam vang lên. Phó Anne đáp: “Anh ấy không có ý đâu mà, các cậu đừng đánh anh ấy nữa! Tôi...”

“Câm miệng!” Một giọng hơi nghèn nghẹn quát lên, nghe như giọng của mấy cậu trai mới lớn đang kỳ vỡ giọng. Cũng không quá dễ nghe, lại tràn ngập sự nóng nảy mà các bé trai tuổi này không có. Cuối ngõ, một cậu nhóc mặc đồng phục học sinh bị bốn thiếu niên lớn hơn cậu chừng hai, ba tuổi xúm lấy, Phó Anne đứng tựa vào một bên tường, luống cuống nhìn bọn họ, mắt đỏ lên. Mái tóc ngắn của cậu sinh đã rối bù xù, khóe miệng sưng đỏ, quần áo trên người cũng xộc xệch bẩn thỉu, hiển nhiên là vừa mới quần ẩu một trận.

“Phó Anne, cút về ngay!” Cậu trai bực bội lườm Phó Anne: “Ai bảo em tới đây xen vào việc người khác làm gì.”

Phó Anne kêu lên: “Phó Dương Thành, anh đừng đánh nhau nữa, ngày mai, ngày mai về nhà mà để mommy thấy...”

Cô bé chưa nói xong, thằng nhóc lại cười lạnh lùng, mặt đầy trào phúng nói: “Bà ấy thấy được thì sao chứ? Chẳng lẽ bà ấy sẽ quản à? Cút về trường ngay, đừng có xen vào việc của người khác.”

Lúc này Lãnh Táp mới để ý thấy, thằng nhóc này cao hơn Phó Anne nửa cái đầu, nhưng nét mặt thì giống cô bé tới năm, sáu phần. Chỉ là Phó Anne ngoan ngoãn đáng yêu, còn thằng nhóc này thì người đây hung tợn, rất khó khiến người ta nhận ra sự giống nhau của hai người. Hiển nhiên, thằng nhóc này chính là cậu năm của nhà họ Phó, anh trai song sinh của Phó Anne - Phó Dương Thành.

Mấy thiếu niên đang vây quanh Phó Dương Thành cười nhạo: “Phó Dương Thành, mày xin lỗi bọn tao đi, bọn tao sẽ nể mặt cô sáu đây mà bỏ qua chuyện này.”

Phó Dương Thành cười lạnh: “Xin lỗi chúng mày á? Chúng mày xứng à?”

“Mẹ kiếp!” Mấy thiếu niên lập tức bị chọc giận: “Phó Dương Thành, đừng tưởng mày là người nhà họ Phó thì không ai dám làm gì mày nhé! Cậu năm nhà họ Phó cái quái gì chứ? Còn không phải là do vợ bé s ra sao? Mày tinh tướng cái gì chứ?”

“Mày nói cái gì?” Phó Dương Thành lạnh lùng nói, sau đó không nói gì mà lập tức bổ nhào về phía mấy thiếu niên kia, hai bên lại lập tức đánh đấm túi bụi.

Phó Anna sững sờ đứng nhìn, rốt cuộc không nhịn được khóc òa lên: “Dừng tay! Không dừng là tôi gọi người đây!”

“Đang làm cái gì thế này?” Một giọng nói lạnh lẽo từ ngoài truyền vào, Lãnh Táp chậm rãi quét mắt nhìn mấy thiếu niên.

“Chị Minh Nguyệt!” Nhìn thấy Lãnh Táp, Phó Anne đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng đi về phía cô.

Lãnh Táp vỗ vai Phó Anne ý bảo cô bé không cần lo lắng, sau đó đi về phía mấy thiếu niên kia.

“Chị Minh Nguyệt, chị đừng tới đó.” Phó Anne vội vàng nói.

Lãnh Táp cười đáp: “Không sao đâu.”

Cô đi tới, túm lấy cổ áo sau một thiếu niên ném sang một bên, sau đó lại túm lấy một người khác, đá văng kẻ thứ ba vung nắm đấm về phía cô, cuối cùng ném người đang túm trong tay về phía tên thứ tư. Nắm đấm cuối cùng vung tới thuộc về Phó Dương Thành, cô lập tức túm lấy, vặn ngược ra sau lưng cậu ta.

Trong ngõ lập tức im phăng phắc, dù là mấy thiếu niên choai choai hay Phó Anne đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lãnh Táp thoạt nhìn mang tiêu chuẩn của một sinh viên nữ đúng nghĩa.

Cô gái này... Vậy mà chỉ mất nửa phút đã đánh ngã được năm thắng con trai không hề lùn hơn mình chút nào.

“Cô... Cô là ai?” Một thiếu niên ngồi dưới đất hỏi.

Phó Dương Thành bị Lãnh Táp bẻ ngoặt tay ra phía sau cũng tỏ vẻ hung dữ: “Cô là ai? Thả tôi ra!” Một tay khác định đánh về phía người sau lưng, Lãnh Táp lập tức túm lấy cả tay đó của cậu ta, ấn chặt xu lưng, rồi ép đè người cậu ta vào tường, gương mặt vốn cũng được coi là tuần tủ lập tức bị vách tường làm cho biến dạng.

“Cô có giỏi thì thả tôi ra! Có tin tôi đánh chết cô không hả?” Thiếu niên giận dữ hét lên.

“Không tin.” Lãnh Táp bình thản đáp: “Với mấy con gà nhép chọi nhau như các cậu mà đòi đánh chết tôi ấy hả? Nằm mơ đi thôi.”

Cô nâng tay trái Phó Dương Thành lên chặn tay phải của cậu ta, rồi dùng một bàn tay đè chặt cổ áo cậu thiếu niên.

Thiếu niên bắt đầu giãy giụa điên cuồng, đáng tiếc hai tay đã bị giữ chặt sau lưng, cần cổ cũng bị một bàn tay ghì chặt không thể động đậy. Vì thế, cậu ta nhấc chân lên định đá ra sau, nhưng chân còn chưa nâng lên đã bị Lãnh Táp đi trước một bước, cô nhấc chân, dùng gót giày nhọn đá vào cẳng chân cậu ta. Tuy giày của Lãnh Táp không quá cứng nhưng Phó Dương Thành vẫn không chịu nổi mà kêu lên n tiếng.

Mấy thiếu niên đứng bên cạnh vốn dĩ còn nổi giận đùng đùng, nhưng giờ thấy một màn này thì cũng chẳng còn thấy tức tối gì Phó Dương Thành nữa, thậm chí còn không hẹn mà cùng cảm thấy thương hại ta. Cả bọn đỡ nhau đứng lên, cảnh giác nhìn Lãnh Táp: “Cô... Cô đừng làm bậy, nó... nó là người của nhà họ Phó đây.”

Lãnh Táp hơi buồn cười, quay đầu nhìn mấy thiếu niên: “Không phải vừa rồi các cậu còn đang đánh cậu ta à?”

Thiếu niên cầm đầu hơi bực bội xấu hổ nói: “Hai chuyện này đâu giống nhau, là nó đáng đánh! Chúng tôi chỉ muốn... dạy cho nó một bài học mà thôi.”

Phó Dương Thành nghe thấy thế thì cố gắng quay đầu lại nhìn, trừng mắt tức giận với thiếu niên đó.

“Cậu ta đã làm gì?” Lãnh Táp hỏi.

Thiếu niên đáp: “Nó là thằng điên! Bạn tôi chẳng làm gì, chỉ là ngồi cùng bàn với nó, mà nó lại giơ chân đá người ta ngã ra đất.”

“Còn nữa cơ... Bạn học nữ lấy nước cho nó, nó lại hắt thẳng nước lên mặt người ta.”

Lãnh Táp nhìn thoáng qua Phó Dương Thành, như ngẫm nghĩ gì đó: “Nếu thật như thế thì đúng là đáng đánh thật.”

“Liên quan quái gì tới cô!” Phó Dương Thành thấy có giấy cũng vô ích nên bất động luôn, nhưng miệng vẫn không nhàn rỗi: “Loại đàn bà xấu xa xen vào việc của người khác, cứ chờ đấy cho ông!” “Phó Dương Thành!” Lúc này Phó Anne mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng chạy tới: “Câm miệng của anh lại! Anh đừng có mà nói bậy! Chị Minh Nguyệt, anh ấy, anh ấy...”

Lãnh Táp nhìn mấy thiếu niên kia, nói: “Các cậu đi đi, sau này đừng đánh nhau nữa.”

Mấy thiếu niên biết không đánh lại cô nên cũng không dám phản bác, nhìn thoáng qua Phó Dương Thành và Phó Anne rồi cùng nhau xoay người rời đi.

Lãnh Táp thả Phó Dương Thành bị mình khống chế ra. Phó Dương Thành vặn xoay cổ tay, sau đó lườm Lãnh Táp một chút rồi mới hỏi Phó Anne ở bên cạnh: “Em dẫn cô ta tới đây đẩy à?”

Phó Anne kéo tay áo của anh trai, thấp giọng nói: “Đây là chị dâu cả.”

Phó Dương Thành sửng sốt một chút rồi mới hiểu ra chị dâu cả là ai.

Khoanh tay nhìn Lãnh Táp từ trên xuống dưới, sau đó cười nhạo: “Thì ra là chị dâu cả tương lai cơ đẩy, xem ra Phó Ngọc Thành không cần chị cũng là sáng suốt đấy chứ. Bằng không, cái tên gà bệnh đó kiể cũng bị chị đánh chết mất thôi?”

Lãnh Táp mỉm cười: “Chó còn chê mèo lắm lông, gà nhép cũng chẳng mạnh hơn gà bệnh bao nhiêu đâu.”

“Chị!” Trong mắt Phó Dương Thành xuất hiện sự tức giận, nhưng nhớ tới thân thủ của Lãnh Táp lúc vừa rồi thì phải cố nhịn xuống, cười lạnh: “Ông già và Phó Phượng Thành có biết bộ mặt thật của chị kh đấy?”

Lãnh Táp vặn vẹo tay: “Nếu cậu dám nói lung tung hại tôi không lấy chồng được, tôi sẽ đánh cho cậu liệt nửa người luôn.”

“...” Phó Anne nhìn chị dâu tương lai đứng ở trước mặt với vẻ đáng thương: Sao chị dâu lại hung dữ thế? Có phải cô ấy làm sai cái gì rồi không?

“...” Chết tiệt! Phó Phượng Thành tạo nghiệt gì mới bị nhét cho một mụ vợ như này chứ? Ông già mù thật rồi à?