Phượng Hồ

Chương 24: Đừng ghét anh cả




Cũng không biết có phải chuyện sáng hôm đó dọa Tiêu Hạo Nhiên hay không mà mấy ngày sau, hắn đều luôn tránh Lãnh Táp. Tuy rằng cùng ở trong một nhà, hơn nữa mỗi ngày đều ra cửa vào c nhưng hai người lại chưa từng đụng mặt thêm lần nào nữa. Có điều, nghe Kim Lan nói, ông cụ Lãnh, ông ba Lãnh đã nhắc tới hỗn sự với Tiêu Hạo Nhiên nhưng đều bị Tiêu Hạo Nhiên lập lờ cho qua, nên hai ngày nay, tâm tình ông cụ Lãnh cũng không được tốt cho lắm.

Lãnh Táp vẫn mỗi ngày đi học tan học như thường lệ, thỉnh thoảng lại tới chỗ Liêu Vân Đình xem tiến triển công việc tới đâu hoặc đi học múa. Rõ ràng là người đang ở mắt bão mà Lãnh Táp lại có vẻ thoải hơn những người khác nhiều.

Ở trường ngày nào cũng có người bàn tán chuyện hôn sự của nhà họ Phó và nhà họ Lãnh, tuy giờ Phó Ngọc Thành đang tạm què nhưng vẫn ngoan cường nhảy nhót để tăng sự hiện diện của bản thân. Tuy nhà chưa công bố thời gian tổ chức hôn lễ cụ thể nhưng ai cũng đều biết là chắc chắn không lâu nữa. Dù cho nhà họ Phó không vội nhưng đứa trẻ trong bụng Trịnh Anh lại không chờ nổi.

“Lãnh Táp, có người tìm cậu kìa.” Vào thời gian nghỉ trưa, Lãnh Táp đang đọc quyền “Lịch sử phát triển vũ khí ở An Hạ” trong thư viện thì phía sau lưng có bạn học gọi khẽ.

Lãnh Táp quay đầu lại thì thấy một cô bé lạ mặt. Cô bé kia mặc đồng phục trường cấp ba bên cạnh, mái tóc đẹp được uốn xoăn rũ bên vai, nước da trắng hồng, gương mặt tinh xảo, xinh đẹp như búp bê, nhìn đã biết có thân phận không tầm thường.

“Em là?” Lãnh Táp hơi nhướn mày.

Cô bé vẫy tay chào cô, rồi đi sát tới bên người Lãnh Táp, khẽ nói: “Chị dâu, em là Phó Anne.”

Hai tiếng “chị dâu” làm cho Lãnh Táp suýt sặc, sau khi nói cảm ơn với bạn học, chờ bạn học rời đi rồi cô mới nhìn cô bé đứng trước mặt mình: “Em là cô sáu nhà họ Phó à?”

Phó Anne ra sức gật đầu: “Vâng vâng, chị dâu cứ gọi em là Anne là được ạ!”

Lãnh Táp cảm thấy bế tắc, chỉ khẽ thở dài hỏi: “Em tới tìm chị có chuyện gì à?”

Phó Anne nói: “Chị dâu, em...”

“Khụ, em cứ gọi thẳng tên chị đi.” Chị dâu gì đó, sau này gọi cũng được. Bị cô bé này gọi là chị dâu làm có cũng tưởng mình là phụ nữ đã kết hôn ấy.

Phó Anne ngoan ngoãn đáp: “Chị Minh Nguyệt.”

“Chờ chị chút.” Lãnh Táp cười nói với cô bé sau đó đứng lên, mang sách về vị trí cũ trên giá rồi mới dẫn Phó Anne rời khỏi thư viện.

Ra khỏi cửa lớn, Phó Anne mới khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Chị Minh Nguyệt này, thư viện trường chị lớn thật đấy, trước giờ em chưa từng thấy nơi nào nhiều sách như thế.”

Lãnh Táp cười đáp: “Chờ em lên đại học rồi đương nhiên sẽ thấy thôi, mà em tìm chị có việc gì vậy?”

Tuy cô đã đính hôn với nhà họ Phó nhiều năm nhưng cô và cô sáu Phó này thật sự không hề quen biết nhau.

Phó Anne khẽ nói: “Ngày mai là sinh nhật của em và Dương Dương, em mời chị tới tham dự vũ hội sinh nhật của bọn em.”

Lãnh Táp cười đáp: “Cảm ơn em, chị sẽ tới.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phó Anne lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ: “Chị hứa rồi đấy nhé, chị Minh Nguyệt. Chị nhất định phải tới đây! Anh cả em cũng tới mà.”

Lãnh Táp hơi bất ngờ, nghe nói sau khi bị thương, Phó Phượng Thành rất ít khi ra khỏi phòng, hơn nữa, cô nghe nói khi trước anh cũng không thân thiết với các anh chị em trong nhà lắm.

Phó Anne khẽ nói: “Là cha em muốn anh cả nhất định phải tham gia, đây là lần đầu tiên anh cả dự sinh nhật em đấy.”

Lãnh Táp hoàn toàn có thể nhận ra là cô bé này rất muốn gần gũi với Phó Phượng Thành, chỉ là không dám mà thôi.

Nhưng giờ Phó Phượng Thành đã thành ra như thế, đến em trai ruột còn hớt mất vợ chưa cưới của anh, vậy mà cô em gái cùng cha khác mẹ Phó Anne này lại vẫn tôn trọng anh như thế thì thật là hiếm có. “Ăn cơm chưa? Chị mời em ăn gì đó nhé?” Lãnh Táp hỏi.

Phó Anne chớp mắt, đưa tay sờ lên bụng, đỏ mặt gật đầu: “Vâng, em cảm ơn chị Minh Nguyệt.”

“Ngoan.”

Dẫn Phó Anne ra khỏi trường, Lãnh Táp đưa cô bé tới một tiệm bánh ngọt cao cấp gần trường. Phó Anne vui vẻ gọi một phần bánh ngọt và một ly nước, Lãnh Táp cũng không đói nên chỉ gọi nước rồi ngôi n

cô bé ăn.

Tuy tuổi Phó Anne nhỏ, mang theo vài phần hoạt bát của trẻ con nhưng cử chỉ lại ưu nhã và khéo léo.

“Chị Minh Nguyệt, chị tốt thật đấy. Thật hy vọng chị có thể tới nhà em sớm.” Phó Anne nói.

Lãnh Táp cười hỏi: “Mời em ăn gì đó mà đã tính là tốt à?”

Phó Anne lắc đầu: “Không phải ạ, bình thường vốn đã tốt rồi. Chị Minh Nguyệt ơi, chị đừng chê anh cả em nhé, tuy giờ anh ấy bị thương... nhưng mà, anh ấy tốt lắm, tốt hơn anh tư nhiều!”

Dù sao Phó Anne vẫn còn là một cô bé, cô bé chỉ biết anh cả mình bị thương hai chân không thể đi lại, người nhà họ Phó không hề nói cho cô bé những chuyện khác, đám người làm càng không dám nói bậy bạ trước mặt cô. Người ta bảo Phó Phượng Thành là một người tàn tật thì cô bé cũng chỉ cho rằng Phó Phượng Thành không thể đi đứng được mà thôi.

Lãnh Táp hỏi: “Em thích Phó Phượng Thành lắm à?”

Phó Anne chớp mắt: “Anh cả tốt lắm ạ!”

“..” Từ lần gặp gỡ duy nhất lần trước của cô với Phó Phượng Thành, người này dù xét ở phương diện nào thì cũng không thể gọi là “tốt” được.

Phó Anne chống cắm tư lự: “Tuy anh ấy ít nói, cũng không quá thân thiết với bọn em, thường xuyên vắng nhà, nhưng anh ấy rất tốt chị ạ! Lúc em còn bé, em rất thích một món đồ chơi. Nhưng mommy kh chịu mua cho em, em cũng không dám nói với cha và mẹ cả. Anh cả chỉ tình cờ nghe được thôi mà lần tiếp theo về nhà, anh ấy đã mua cho em món đồ chơi đó. Dương Dương muốn có sách tham khảo, cũn

anh ấy nhờ người mang từ kinh thành về cho. Về sau chắc chắn anh ấy cũng sẽ đối xử tốt với chị.”

Lãnh Táp gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xem ra Phó Phượng Thành đúng là rất quan tâm tới đám em trai em gái của mình.

Nhà họ Phó cũng giống nhà họ Lãnh, đời sau đều rất đông đảo nhưng không phải do cùng một mẹ sinh ra, Phó Phượng Thành có thể quan tâm tới các em như thế đúng là không tệ.

Phó Anne nhỏ giọng nói: “Thật đấy, em không lừa chị Minh Nguyệt đâu ạ. Chắc chắn anh cả tốt hơn anh tự!”

Phó Anne hiển nhiên không có cảm tình tốt với anh tư nhà mình, lúc nhắc tới Phó Ngọc Thành còn dầu cái môi xinh ra. Nhưng không biết là do ra ngoài đi học bị ảnh hưởng nên đơn thuần là ghét bọn đàn xấu xa hay quan hệ anh em trong nhà vốn không tốt nữa.

Lãnh Táp cười đáp: “Chị biết rồi, em mau ăn đi.”

“Vâng vâng.”

Hai người đang vui đùa với nhau, Phó Anne chợt nhìn thoáng qua bên ngoài rồi sắc mặt đột nhiên thay đổi. Cô bé hơi lo lắng nhăn mày, Lãnh Táp đang định hỏi thì cô bé đã vội vàng nói: “Chị Minh Nguyệ em đột nhiên nhớ ra là em có chút việc, em về trước đây ạ!”

Lãnh Táp nhướn mày: “Không phải là chưa ăn gì ư? No rồi sao?”

Phó Anne gật đầu lung tung: “Có chút việc gấp ạ, em chợt nhớ ra em còn một tí bài tập chưa làm xong, sợ chiều sẽ bị thầy giáo mắng mất. Em về trường sẽ ăn tiếp ạ, chị Minh Nguyệt, tạm biệt chị.” “Thật sự là không có việc gì đấy chứ?” Lãnh Táp nhìn vẻ mặt nôn nóng của cô bé, không nhịn được hỏi.

Phó Anne lắc đầu: “Không... thật sự không có việc gì đâu ạ!”

Lãnh Táp gật đầu đáp: “Ừ, thế đi về cần thận đấy.”

“Vâng.” Phó Anne nói xong bèn cầm cặp sách lên, vội vàng chạy ra ngoài. Lúc ra tới cửa, cô bé lập tức chạy như điên về phía bên trái, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Lãnh Táp cau mày suy tư một chút, đứng lên thanh toán sau đó đi theo ra ngoài.