Rời khỏi ngôi nhà nhỏ kia, Lãnh Táp ôm tâm tình vui sướng vừa đi về nhà vừa tính toán trong lòng xem mình còn bao nhiêu tiền có thể tiêu. Lúc mới xuyên tới đây, Lãnh Táp không thể tin nổi chu Lãnh Minh Nguyệt thân là vợ chưa cưới của cậu tư Phó, lại là cô ba nhà họ Lãnh mà có thể nghèo đến vậy. Ngoài mấy thứ đồ trang sức và một ít tiền riêng thì gần như chẳng có gì trong tay.
May mà sau nhiều năm làm tay súng bắn tỉa, bản năng của con nhà kinh doanh của Lãnh Táp không hề bị mai một nhiều.
Cô vay của cha mẹ một ít tiền, lại mang cầm cổ mấy món trang sức, sau khi nhập học thì hợp tác với bọn Bạch Hi, sau ba năm cũng đã tích lũy được một chút của cải. Nhưng kiếm nhiều mà tiêu cũng nha hiện tại tiền trong tay cô cũng không được hai mươi nghìn. Mà giờ lại phải cho Liễu Vân Đình mười nghìn, Lãnh Táp nghĩ mà thấy đau như cắt thịt.
Hơn nữa, cô biết thừa, mười nghìn này khả năng sẽ không đủ cho Liêu Vân Đình nghiên cứu thiết bị bay mà ông ấy muốn, về sau nhất định còn cần nhiều tiền nữa.
Dù sau... Cô cũng chỉ là một trong năm người bị Liêu Vân Đinh lừa mà thôi chứ không phải cô gái của số phận gì cả.
Nhưng Lãnh Táp vẫn cảm thấy chuyện đầu tư này vẫn rất cần thiết, không những cần thiết mà cô còn phải ủng hộ thật mạnh mẽ. Liêu Vân Đình thực sự là người vừa có ý tưởng lại vừa có năng lực, cũng cực đáng tin cậy.
Mà trên đời này không chỉ có nhà khoa học muốn bay lên trời, chính bản thân cô cũng muốn.
Tính toán một lượt tài sản trong tay, Lãnh Táp cảm thấy có thể tạm thời để mặc kệ Liêu Vân Đình tự lăn lộn một mình đi. Khi nào có cơ hội, cô sẽ tìm thêm vài nhân tài, lại kiếm vài nhà tài trợ giàu có khác, b không cái dự án làm ăn vừa nhìn đã thấy rất nghèo nàn của cô ngoài Liêu Vân Đình bị người ta đuổi đánh bốn lần vì nghiên cứu thất bại ra thì chẳng thể mời nổi thêm người khác tới nữa.
Bởi vì còn la cà bên ngoài khá lâu nên lúc Lãnh Táp về nhà thì đã qua giờ ăn cơm.
Vừa mới vào cổng nhà họ Lãnh, cô đã thấy Kim Lan đứng chờ từ lâu, thấy cô thì lập tức tiến lên, nôn nóng nói: “Cô chủ, sao giờ cô mới về vậy.”
Lãnh Táp nhướn mày: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Thỉnh thoảng cô vẫn về muộn, nếu không có chuyện xảy ra thì Kim Lan cũng quen với việc này rồi mà.
Kim Lan tới gần Lãnh Táp, thấp giọng nói: “Người của nhà họ Tiêu tới.”
“Nhà họ Tiêu?” Lãnh Táp hơi khựng lại: “Nhà họ Tiêu ở kinh thành, chính là cái nhà mà... Lãnh Minh Thục ấy á?”
Kim Lan gật đầu: “Người tới là chồng chưa cưới của cô tư.”
Lãnh Táp khá bất ngờ, tuy Lãnh Minh Thục từ nhỏ đã đính hôn với nhà họ Tiêu, nhưng thực ra nhà họ Tiêu khá lạnh nhạt với nhà họ Lãnh. Dù sao thì nhà họ Lãnh bây giờ đã không phải nhà họ Lãnh năm 1 hiện giờ con cháu nhà họ Tiêu có cưới con gái họ Lãnh thì cũng chẳng được lợi lộc gì.
Lãnh Táp khá nghi ngờ, tại sao năm đó nhà họ Tiêu lại lựa chọn đính hôn với nhà họ Lãnh chứ? Nếu không phải sau đó Lãnh Táp đính hôn với Phó Ngọc Thành thì có lẽ nhà họ Tiêu đã quẳng Lãnh Minh T ra sau đầu luôn rồi ấy chứ.
Sao giờ người nhà họ Tiêu lại chạy tới nhà họ Lãnh thế này?
“Ông cụ bảo lúc nào cô về thì mau tới gặp khách.” Kim Lan khẽ nói.
Lãnh Táp nhíu mày: “Tiêu quận vương cũng tới à?”
Nếu là hai, ba mươi năm trước thì vị kia của nhà họ Tiêu cũng được coi là thế tử phủ quận vương, nhưng giờ hoàng thất cũng tinh giản rất nhiều, các công tử tiểu thư của phủ quận vương sẽ không có tước v cả. Người ngoài gọi một tiếng cậu chủ Tiêu là nể tình, còn muốn kế thừa tước vị thì phải chờ cha hắn qua đời đã.
“Không ạ, chỉ có cậu Tiêu dẫn theo vài người tới thôi.”
Lãnh Táp trầm ngâm một chút, gật đầu: “Được rồi, vậy đi gặp xem.”
Người của nhà họ Tiêu tới Ung thành lúc này thoạt nhìn không phải tới đưa sính lễ hay chuẩn bị thành hôn gì cả, ý đồ của họ đáng để cô phải tìm hiểu, nghiên cứu một phen.
******
“Ông ạ!”
Lúc Lãnh Táp bước vào sảnh lớn thì nghe được một tiếng cười già nua, hiển nhiên ông cụ Lãnh xưa nay vốn luôn lạnh lùng, cứng nhắc, uy nghiêm lúc này đang rất vui.
Người ngồi ở ghế đầu là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, tuy đối phương cắt tóc ngắn nhưng vẫn mặc áo dài bằng gấm tím, diện mạo tuấn tú, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng.
Ngồi đối diện với hắn là một thiếu nữ mặc váy áo vạt cân thêu trăm bướm đùa hoa kiểu cũ, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng. Tuy rằng cố giữ dáng vẻ đoan trang lịch sự nhưng trên mặt lại hơi ửng hồng và h rõ vẻ hân hoan.
Thấy Lãnh Táp tiến vào, người thanh niên đang nói chuyện với ông cụ Lãnh quay ra cửa nhìn, chợt cười nói với ông cụ: “Cụ Lãnh, vị này có phải là cô ba không?”
Ông cụ Lãnh liếc nhìn Lãnh Táp một cái, đáp: “Đúng là con bé ba nhà thằng hai vô dụng của lão.”
Người thanh niên cười: “Cụ Lãnh khiêm tốn rồi, nghe nói cô ba mười lăm tuổi đã có thể thi vào Đại học An Lan, chính là sinh viên nhập học ít tuổi nhất năm đó. Quả thật là gia học sâu xa!”
Ông cụ Lãnh lắc đầu: “Con gái con lứa chạy ra ngoài học hành gì đâu, có mà chơi bời lêu lổng ấy. Có cái gì mà ở nhà không học được chứ? Đây là đại công tử nhà Mộc Trạch quận vương ở kinh thành, cũng 1 hôn phu tương lai của em tư cháu, còn không chào hỏi đi.”
Lãnh Táp chậm rãi đi vào sảnh, khẽ gật đầu chào thanh niên kia: “Chào anh Tiêu.”
Người thanh niên hơi khựng lại, sau đó khom người đáp: “Chào cô ba, tôi là Tiêu Hạo Nhiên.
Ông cụ Lãnh nhíu mày, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với lối chào hỏi của Lãnh Táp. Chỉ là có khách ở đây nên ông cụ cũng không tiện lắm lời, chỉ hỏi: “Trường học giờ Thân hai khắc đã tan rồi, sau giờ cháu mớ hå?”
Lãnh Táp chớp mắt, đáp: “Cháu có chút việc nên về muộn một chút ạ!”
Ông cụ Lãnh gõ quải trượng trong tay xuống đất: “Chuyện gì mà về muộn thế hả? Cháu xem giờ đã là giờ nào rồi? Cháu là con gái nhà lành mà cả ngày chạy lông nhông bên ngoài thì còn ra cái thể thống gì cho Lãnh Táp nói thầm trong lòng ba lần câu “kính già yêu trẻ” rồi mới bình tĩnh đáp lại: “Ông ơi, giờ mới năm rưỡi thôi mà, còn cả tiếng nữa trời mới tối ấy.”
Ông cụ Lãnh lạnh lùng nói: “Cháu là con gái, vốn đã không nên ra ngoài rồi! Cháu nhìn em tư của cháu đi, rồi lại nhìn lại bản thân đi! Vừa mới xảy ra chuyện kia, cháu không thấy xấu hổ à? Còn chạy lung t khắp nơi nữa! Học cái gì mà học? Từ ngày mai bắt đầu, cháu ở yên trong nhà đợi gả đi!”
Lãnh Táp lập tức tức giận, lạnh lùng đáp: “Cháu không phải người làm sai, sao cháu phải xấu hổ chứ?”
“Nếu cháu đủ xuất sắc thì sao cậu tư Phó lại không cần cháu được? Nếu cháu được nửa phần của em tư cháu thì sao cậu tư Phó lại đi để mắt tới đứa con gái họ Trịnh kia?” Ông cụ Lãnh lạnh giọng quát. Mẹ kiếp!
Lại con mẹ nó lải nhải nữa! Chỉ cần có chuyện thì đều là lỗi của phụ nữ! Ba năm nay, Lãnh Táp cũng quá quen với cái tác phong của lão già này rồi.
Con trai cả nuôi vợ bé bên ngoài thì do con dâu vô dụng không biết giữ chồng. Con gái bị chồng đánh chạy về nhà than thở thì do con gái không dịu dàng hiền thục, không biết chăm sóc cho chồng. Trên báo phụ nữ bị lưu manh đùa giỡn ngoài đường thì là do phụ nữ không biết xấu hổ, đã ra ngoài lông nhông lại còn khiêu gợi nọ kia.
Tóm lại, hết thảy đều là lỗi của phụ nữ.
Lãnh Táp nhếch môi cười lạnh, hờ hững nói: “Dường như ông nội lại quên rồi, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ thế. Cháu ra ngoài đi học đi làm, quang minh chính đại, làm việc hợp pháp hợp quy củ, có gì phải thấy xấu hổ chứ?”
“Cháu nói cái gì?” Ông cụ Lãnh hỏi lại.
Lãnh Táp hơi hếch cằm lên: “Cháu nói, nhai đi nhai lại không hay ho gì đâu.”
“Cháu... cháu..” Có lẽ, đại đa số người sẽ không lập tức hiểu được câu nói đã được đơn giản hóa từ ngữ này, nhưng dù sao ông cụ Lãnh cũng là người đọc đến mòn cả sách, chỉ hơi sửng sốt một chút đã lập hiểu ra ngay. Ông cụ tức tối đến mức mặt đỏ bừng bừng, chỉ vào Lãnh Táp không ngừng run rẩy.
“Láo xược!”
“Cụ Lãnh, bớt giận, bớt giận!” Tiêu Hạo Nhiên vốn dĩ hơi xấu hổ, lúc này cũng vội vàng an ủi. Hắn cũng không quên liếc nhìn Lãnh Táp một cái với vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ là cô ba Lãnh - người bị cậu tư Phó từ hôn lại có tính tình như vậy.