Lãnh Táp và Bạch Hi chia tay nhau ở cổng trường, cô tận mắt nhìn bạn mình lên xe của nhà tới đón rồi mới xoay người rời đi.
Nhà họ Lãnh ở cách Đại học An Lan không xa nên đương nhiên không có xe nào tới đón cô cả. Lúc đầu thì bà hai để Kim Lan hàng ngày dẫn theo một người làm trong nhà tới cổng trường đón cô, sau Lãnh Táp không cho Kim Lan chờ mình nữa. Không tính tới chuyện cô có khả năng tự bảo vệ mình, mà cho dù đoạn đường từ Đại học An Lan về nhà họ Lãnh không phải thuộc khu vực có an ninh tốt nh Ung thành thì quãng đường đi bộ chỉ hơn mười phút cũng chẳng có gì nguy hiểm cả.
Nhưng hôm nay Lãnh Táp không về nhà ngay mà quẹo vào một ngõ nhỏ ở dọc đường.
Sau khi vòng vèo ba bốn lần trong cái ngõ đó, cô mở cửa sau của một ngôi nhà có tường vây cao ngất rồi đi vào.
Đi qua cửa là sân nhà sau, nhưng nhà sau hoàn toàn trống rỗng, tĩnh mịch đến tang thương.
Lãnh Táp quen cửa quen nẻo đi thẳng về nhà trước, rất nhanh đã trông thấy trong sảnh lớn rộng rãi có hai người ngồi ở bàn, đang vui đầu nghiên cứu một đồng bản vẽ.
“Khụ khụ.” Lãnh Táp khế họ một tiếng, hai người kia nghe thấy mới ngẩng đầu lên. Thấy Lãnh Táp, trên mặt họ lập tức lộ ra vẻ vui mừng, người đàn ông trung niên lớn tuổi hơn trong đó kích động tiến lên đ túm tay Lãnh Táp, cô hơi nhích người sang: “Sao thế?”
Người đàn ông trung niên kích động đến mức nói không thành lời: “Cô... Cô Lãnh, đô... đô...”
Lãnh Táp nhướng mày hỏi: “Xong rồi à?”
Người đàn ông trung niên gật đầu như giã tỏi, lúc này, người trẻ hơn ở bên cạnh cũng đầu bù tóc rối, hai con ngươi hẳn tơ máu mới tiến lên: “Hai ngày trước, chú Liêu đã định đi tìm cô rồi, nhưng chỉ sợ phiên phức cho cô nên mới thôi đấy. Rốt cuộc cô cũng tới rồi.”
Lãnh Táp đưa đồ ăn trong tay mình cho họ: “Vất vả rồi, bánh rán của Thuận Thành Trai, chẳng phải lúc trước chú Liêu bảo muốn ăn sao?”
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó cướp túi giấy từ tay người thanh niên, chia cho anh ta một nửa rồi cầm phần của mình lên ăn ngấu nghiến.
Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của ông ta, Lãnh Táp nhìn về phía người thanh niên với vẻ mặt hơi bất lực: “Tôi... Có phải quá bạc đãi chú Liêu rồi không?”
Người thanh niên kia cũng cắn một miếng bánh rán, lắc đầu: “Không phải đâu, là do chú Liêu kích động quá nên quên ăn cơm thôi.”
Thực ra thì đâu chỉ có chú Liêu, chính anh ta cũng quên ăn cơm, giờ ngửi thấy hương vị đồ ăn nên mới đột nhiên thấy đói. Lãnh Táp gật đầu: “Vẫn nên ăn cơm đúng bữa.”
Nói rồi cô đi tới bên bàn, cầm bản vẽ trên bàn lên, vừa xem vừa hỏi: “Có vấn đề gì không? Tính năng thế nào?”
Chú Liêu vừa ăn bánh rán vừa đáp: “Không có gì khó khăn cả, trong nước cũng có nhà máy chế tạo loại xe máy này nhưng không có nhiều người mua lắm. Đa số là quân đội hoặc người ta mua để làm công thôi, làm ăn không tốt lắm, tính năng cũng kém xa so với những gì cô đề xuất. Hơn nữa... tôi đã thử rất nhiều lần, dường như cũng không đạt được mức độ chất lượng như cô yêu cầu.”
“Tại sao?” Lãnh Táp hỏi.
Chú Liêu đáp: “Động cơ không tốt. Hiện nay, ở An Hạ, sản phẩm quốc nội tốt nhất là động cơ của Ciro, nhưng dù có thay mới thì cũng không đạt được hiệu quả như cô mong muốn đâu. Cùng lắm thì... chỉ được 60% yêu cầu thôi.”
Lãnh Táp hỏi: “Có thể cải tiến không?”
Chú Liêu chùi miệng: “Cô tìm người khác đi, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, tôi sửa thứ này giúp cô, cô cho tôi chi phí nghiên cứu. Thứ này không đạt được chất lượng như cô yêu cầu cũng không phải tại tôi không có hứng thú với việc nghiên cứu nó.” Phần cứng đã không được thì có sửa thế nào cũng vậy thôi.
Lãnh Táp thở dài, nói: “Giờ đến thử chạy trên mặt đất mà chú còn chẳng làm được tốt nhất, chú cảm thấy sẽ làm được thứ bay trên trời ngon lành à?”
Chú Liêu nghiêm nghị nói: “Có vấn đề gì chứ, đây rõ ràng là hai việc khác nhau cơ mà? Nếu không phải... thì lúc này tôi đã bay trên trời rồi ấy!”
Được rồi, nhà khoa học nào mà không muốn bay lên trời cao chứ.
“Chủ chỉ có lý thuyết suông thôi.” Lãnh Táp nói.
Chú Liêu đáp: “Mỗi một phát minh vĩ đại đều có xuất phát điểm từ lý thuyết.”
Lãnh Táp nhún vai, quả thực không thể phản bác.
Đáng tiếc là cô chỉ biết lái máy bay chứ không biết sản xuất máy bay, cũng không hiểu quá nhiều ở lĩnh vực này, đúng là chẳng có gì giúp được người này hết.
Mắt chú Liêu nhìn cô sáng rực lên: “Nói vậy là cô đồng ý cho tôi tiền đúng không? Cô yên tâm, những gì tôi phát minh ra đều thuộc về cô!”
Lãnh Táp hơi tò mò: “Tại sao chú lại cố chấp với việc chế tạo máy bay thế?”
“Máy bay?” Chú Liêu ngẩn người, đột nhiên vỗ tay: “Tên này không tệ! Chờ tôi làm ra được nó rồi sẽ đặt tên nó là máy bay! À... Tôi và Benson Donald cá cược với nhau, tôi chắc chắn là mình sẽ bay lên trời tr hắn! Đáng tiếc... Sau khi về nước, tôi đã tìm được mấy nhà tài trợ rồi nhưng đều được nửa đường thì trốn mất dạng.”
Nói tới đây, chú Liêu lại hơi bồn chồn liếc mắt nhìn Lãnh Táp, vất vả lắm mới tìm được một cô bé ngốc lại nhiều tiền như thế này, sẽ không định chạy đấy chứ.
“À thì... Tôi cũng không cần nhiều tiền lắm đâu, khoảng... mười nghìn là đủ rồi.”
Lãnh Táp hỏi: “Đây là lần thứ mấy chú nói với tôi câu này rồi?”
“Lần thứ năm...” Sắc mặt chú Liêu thay đổi, vẻ mặt trở nên ảo não.
Lãnh Táp cười: “Nên là, tôi đã bị chú lừa tới năm lần rồi đúng không?”
Chú Liêu xấu hổ đáp: “Tôi không lừa ai, cái này... dù sao thì phát minh khoa học là được quyền thất bại mà.”
Số ông ấy hơi đen, còn gặp được mấy nhà đầu tư keo kiệt nên về nước mấy năm rồi mà chẳng làm được trò trống gì ra hồn. Nếu không phải không tìm được ai nữa thì ông ấy cũng chẳng cố bấu víu một cô như Lãnh Táp làm gì.
“..” Chú mà thất bại thì khả năng cao là chú rơi tan xác, còn tôi thì lỗ sạch vốn.
Chú Liêu nhìn Lãnh Táp với ánh mắt đầy trông đợi.
Lãnh Táp nói: “Đừng lo lắng thế, tôi có bảo là sẽ không bỏ thêm vốn đâu. Hơn nữa... dù gì thì chú cũng đã giúp tôi cải tiến xe, đương nhiên tôi nói chuyện phải giữ lời rồi.”
Chú Liêu vui sướng: “Vậy... vậy...”
Lãnh Táp: “Chờ tôi chuẩn bị xong hợp đồng là chúng ta có thể ký rồi.”
“Không thành vấn đề, mấy nay tôi sẽ đi tìm nhà xưởng!” Nghiên cứu thiết bị bay thì không thể ở trong cái sân bé tí ti này được rồi.
Lãnh Táp theo hai người chủ Liêu đi ra nhà sau. Người thanh niên kéo một chiếc xe máy thoạt nhìn hơi quái dị ra, bộ dạng không khác lắm so với chiếc xe máy phân khối lớn trong trí nhớ của Lãnh Táp. Nhưng vì đã qua cải tạo nên trông không những không đủ ngâu mà còn hơi xấu xí.
Có điều Lãnh Táp cũng không bận tâm lắm, sân sau khá lớn, Lãnh Táp trực tiếp ngôi lên, khởi động xe.
Theo tiếng rít trầm thấp, chiếc xe máy thuận lợi lăn bánh trong sân sau. Sau khi Lãnh Táp chạy thử hai vòng thì hơi nhíu mày, quả nhiên đúng như lời chú Liêu bảo cũng như dự tính trong lòng cô, tính n của nó cũng chỉ đạt 60% yêu cầu mà thôi.
Nhưng cũng đã khá hơn rất nhiều so với lúc cô mới mua nó rồi.
Vấn đề động cơ thì... cô không giải quyết được. Có người giải quyết được thì lại không muốn làm.
Lãnh Táp xoa cằm suy tư, nghĩ xem quay về trường rồi có nên tới Học viện Bách khoa hoặc Đại học Ung thành một chuyển không?
Chú Liêu và người thanh niên đứng ở một bên nhìn nhau, cái cô tiểu thư này tìm họ sửa xe đã kỳ quái lắm rồi, thế mà còn thật sự biết lái rất thành thạo nữa chứ?
Không phải người ta bảo, cô này là cháu gái của nhà họ Lãnh ư? Cháu gái của đế sư... mà thế này hả?
Lãnh Táp dừng xe ngay trước mặt hai người, tâm tình khá vui vẻ: “Tôi sẽ về chuẩn bị tiền và hợp đồng, hai ngày này, làm phiền chú Liêu nhìn xem còn có thể cải tiến thêm không.”
Chú Liêu đương nhiên nhận lời, chỉ là không nhịn được hỏi: “Cô Lãnh này, cô... sửa thứ này, chỉ để chơi à?”
Ông ấy cũng nghe nói đám con cháu ăn chơi trác táng của nhà quyền quý ở kinh thành thích đua xe, chẳng lẽ ở Ung thành cũng phổ biến cái này à?
Lãnh Táp vỗ xe máy, cười nói: “Đương nhiên không phải rồi, thứ này có dùng được không có quan hệ đến việc sau này chú Liêu có tiên mà tiêu không đấy.”
Mắt chú Liêu sáng lên: “Cô Lãnh cứ yên tâm, tôi cảm thấy thứ này vẫn có thể cải tiến thêm được.”
“Vậy chú Liêu vất vả rồi.” Lãnh Táp mỉm cười nói: “Chỉ cần có thể tăng thêm 5% thì tôi sẽ cho chú thêm ba nghìn.”
“Nhất định như thế nhé!” Chú Liêu xoa tay hầm hè, vì ba nghìn, liều mạng thôi!