Phượng Chưởng Cửu Thiên

Chương 2: Bản công chúa quyết định hưu phu




Nghe thấy câu nói này, Tiêu Vân Hành sắc mặt nháy mắt xanh mét "Ngươi nói cái gì?"

"Vân Tử Thù, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Tiêu phu nhân phẫn nộ đi tới, giận không thể kìm được mà chỉ vào cô, "Hôn sự này là Hoàng Thượng ban, ngươi mới gả vào hơn một tháng đã làm hại Tuyết Nhi sảy thai, giờ lại muốn hòa ly? Tiêu gia đường đường là một võ tướng thế gia, là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi hay sao?"

Vân Tử Thù thần sắc lạnh lùng.

Đúng vậy, nàng quả thực mới gả vào hơn một tháng, chưa cùng Tiêu Vân Hành viên phòng.

Hoàng đế ban hôn, hôn lễ linh đình.

Để tỏ rõ là rất xem trọng Tiêu gia, hoàng đế trực tiếp gả công chúa đi, gả vào Tiêu gia làm dâu, chứ không bảo Tiêu Vân Hành đến phủ công chúa làm phò mã -- công chúa và Phò mã địa vị hoàn toàn đảo ngược.

Đây đã là hoàng ân rất lớn, là phúc mà tổ tiên tích được.

Nhưng mà Tiêu gia căn bản không biết quý trọng, ỷ vào binh quyền trong tay, có quan hệ gần gũi vói thái tử, trước khi cô vào cửa đã cho Tiêu Vân Hành nạp thiếp thất, thiếp thất kia lại chính là cháu gái nhà mẹ đẻ của Tiêu phu nhân - Lê Tuyết.

Biểu ca biểu muội tương thân tương ái, cô - công chúa hoàng tộc ngược lại còn dư thừa.

Đêm tân hôn của Cô và Tiêu Vân Hành, tiểu thiếp ngất xỉu ở chính mình trong phòng, hạ nhân vội vàng báo lại, tân lang đến hỉ phục còn chưa cởi, cũng không quay đầu nhìn lại thiếp thất trong phòng.

Đêm tân hôn phòng không gối chiếc, đối với đường đường công chúa mà nói thực là vô cùng nhục nhã.

Nhưng Vân Tử Thù nhịn.

Sau khi ngất xỉu truyền đại phu, ngày hôm sau cô chợt nghe được tin tiểu thiếp có thai rồi.

Mà đây, mới là bắt đầu cơn ác mộng của Vân Tử Thù.

Nghĩ đến những chuyện mù mịt đã qua, nghĩ đến những chuyện Tiêu gia làm với cô, Vân Tử Thù hận không thể ngay lập tức làm Tiêu gia tan thành tro bụi!

Đáy mắt toát ra một tia lãnh lẽo, Vân Tử Thù lạnh lùng không nói một câu, cứ đứng như vậy với hai mẹ con bọn họ.

Bầu không khí trước mắt rõ ràng có chút căng thẳng.

Kiếp trước cũng tại thời điểm này, Tiêu phu nhân mang theo hạ nhân hùng hổ đến hỏi tội, sau một phen chất vấn không phân tốt xấu, liền cưỡng chế sai người lôi Vân Tử Thù đi đến từ đường phạt quỳ.

Lúc đó Vân Tử Thù chỉ lo làm sáng tỏ chân tướng, rửa sạch oan khuất của chính mình, bị phạt cũng muốn tự chứng mính trong sạch, căn bản không hiểu được Tiêu phu nhân mưu đồ hiểm ác.

Cô thậm chí hoàn toàn không nghĩ tới muốn dùng thân phận công chúa uy hiếp đối phương.

Bởi vì phụ hoàng nhiều lần nhắc nhở cô con gái sau khi xuất giá phải tôn trọng cha mẹ chồng, không thể điêu ngoa tùy hứng, không thể làm nhục tôn nghiêm hoàng tộc.

Nhưng mà..

Vân Tử Thù lạnh lùng cười, hoàng tộc cùng Tiêu gia làm sao có thể cho nàng tôn nghiêm?

Kiếp trước là cô đầu óc ngấm nước, chết cũng chẳng trách được ai, kiếp này cô phải đánh đón phủ đầu, xem ai còn dám hắt lung tung bát nước bẩn vào người cô?

"Vân Tử Thù." Tiêu Vân Hành thấy tình thế phát triển không như dự đoán, sắc mặt dĩ nhiên không tốt lắm, "Ngươi đừng quá phận, vốn là ngươi sai trước --"

"Ai quá phận?" Vân Tử Thù nhìn quanh khung cảnh trước mặt, khóe môi cong lên lạnh lẽo châm chọc, "Mẫu tử hai người mang theo nhiều người như vậy đến đây hỏi bản công chúa, sao hả, là lo lắng một mình ngươi không đối phó được bổn công chúa ư?"

"Ngươi!" Tiêu Vân Hành cắn răng, trầm giọng quát, "Vân Tử Thù, ngươi láo xược quá rồi!"

"Tiêu gia dung không dưới ta, ta chính mình rời khỏi." Vân Tử Thù bình tĩnh nói, "Bổn công chúa đường đường kim chi ngọc diệp, vẫn chưa rẻ rúng đến mức ở lỳ Tiêu gia không đi."

Tiêu Vân Hành lạnh nhạt nói "Ngươi đã là dâu Tiêu gia!"

"Bản công chúa có thể hưu phu."

"Vân Tử Thù, ngươi nhất định là điên rồi!" Tiêu Vân Hành tức giận đến mức mặt mày xanh mét, vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, "Ngươi an phận một chút cho ta! Tiêu gia không bỏ nổi ngươi!"

Vân Tử Thù sắc mặt lạnh lùng, bỗng nhiên giơ tay bắt lấy cổ tay hắn.

Không biết đột nhiên điểm tới cái huyệt đạo kia, Tiêu Vân Hành chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, tay nháy mắt vô lực, Vân Tử Thù nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của hắn, nâng tay giáng một cái tát xuống!

Chát!

Thanh âm sắc lạnh.

Tiêu Vân Hành mặt bị đánh lệch, in rõ năm ngón tay.

"Vân Tử Thù, ngươi vậy mà đánh phu quân mình? Ngươi quả thực to gan lớn mật! Thật là vô pháp!" Tiêu phu nhân không dám tin nhìn màn này, tức giận nổi trận lôi đình, quay đầu tức giận mắng, "Các ngươi đều là người chết hay sao? Còn không đem Thiếu phu nhân bắt lại! Đem cô cho ta nhốt vào từ đường, lập tức đưa cho ta gia pháp, ta phải dạy quy củ cho cô ta thật tốt!"

Mệnh lệnh vừa ra, nhũ mẫu cùng thị nữ phía sau ùa lên, thô lỗ muốn bắt lấy Vân Tử Thù.

"Tiêu gia thật là náo nhiệt quá đi, không biết đây là bài nào mới ra?"

Một câu nói lạnh lùng vô tình bỗng nhiên vang lên, như là trời quang nện xuống một tia sấm sét, làm cho người ta giật mình rùng mình, không khí ồn ào lập tức im lặng.

Tiêu phu nhân, Tiêu Vân Hành, nhũ mẫu, cùng với rất đông thị nữ đồng thời quay đầu lại nhìn.

Vân Tử Thù cũng quay đầu theo hướng đó, nhìn về phía hành lang dài có nam nhân đang từ từ bước tới.

Nam nhân tuấn tú như ngọc chậm rãi đi tới, khuôn mặt kiêu ngạo lãnh đạm bao trùm sương lạnh, đuôi lông mày bao trùm ánh lên một tầng lạnh băng hung tàn.

Nam tử ước chừng đầu hai, dung nhan tuấn mỹ như yêu, đồng tử như sao lạnh lẽo, bộ quần trường bào màu đen viền bằng bạc, tôn lên dáng người cao lớn, sừng sững thẳng tắp, khí thế như vực sâu núi cao, làm cho người khiếp sợ.

Thanh trường đao bên hông tượng trưng cho thân phận của hắn, có lẽ cho đến nay chưa có ai thấy cái đao này ra khỏi bao.

Thỗng Lĩnh Ám vệ Tư Thương, Triều Ung đệ nhất cao thủ.

Hắn từng bước tiến tới, toàn thân đều lộ ra vẻ người lạ chớ gần.

Vân Tử Thù khóe môi mím chặt, trong lòng nhịn không được mà hoảng hốt một phen.

"Ti thống lĩnh, sao ngài lại tới đây?" Tiêu Vân Hành lửa giận nháy mắt thu lại, tiến lên hai bước, chắp tay chào, "Hôm nay Tiêu gia có chút việc nhà cần xử lý, làm cho Ti thống lĩnh chê cười rồi."

"Việc nhà?" Tư Thương ánh mắt lạnh lẽo, thanh âm cũng lạnh thấu xương, "Cái mà Tiêu thiếu tướng quân coi là việc nhà, là chỉ việc đem đường đường công chúa điện hạ nhốt vào từ đường, dùng gia pháp Tiêu gia xử lý?"

Tiêu Vân Hành biến sắc.

"Ti thống lĩnh, đây quả thật là việc nhà của Tiêu gia." Tiêu phu nhân nhíu mày, thản nhiên mở miệng, "Công chúa điện hạ đã gã vào Tiêu gia, chính là con dâu Tiêu gia, lão phụ nhân không dám yêu cầu cô ta nhất định hiền thục lương đức, nhưng cô ta vạn lần không nên giết hại đứa con trong bụng trắc phu nhân--"

"Công chúa điện hạ có hay không giết hại thai nhi trong bụng trắc phu nhân, tạm thời vẫn chưa thể kết luận." Tư Thương hờ hững ngắt lời bà ta, "Các ngươi nên làm, là chờ thái y đến đây bắt mạch chẩn bệnh, có kết quả mới kết luận."

Tiêu Vân Hành sắc mặt không sợ "Tuyết Nhi bị công chúa đẩy mạnh xuống hồ, đã bị xảy thai, cái này vẫn chưa tính là chứng cứ?"

"Cô ta nói là được?" Tư Thương ngữ khí lạnh lùng, lạnh như băng liếc hắn một cái, "Một thị nhân của thiếp thất ỷ vào sắc đẹp, mưu toan vu oan hãm hại công chúa, cô ta nên trực tiếp bị nhấn vào trong hồ!"

Tiêu Vân Hành khựng lại, bỗng nhiên rất nhanh hai tay, vẻ mặt thoáng xanh thoáng trắng.

Tư Thương là thống lĩnh Ám vệ Hoàng tộc, chỉ trung thành với hoàng đế, không để ai vào mắt, một thân võ công xuất thần nhập hóa không nói làm gì, tâm tư lại biến hóa kỳ lạ khó lường, làm cho người ta không thể nhìn thấu.

Cả triều văn võ bá quan không ai dám đắc tội hắn.

Tiêu gia đường đường nhất phẩm phủ Đại tướng quân, căn bản cũng không cần đem một tên thống lĩnh Ám vệ để vào mắt.

Nhưng Tư Thương trước giờ giết người không chớp mắt, lỡ như chọc giận hắn, nói không chừng ngay lập tức khiến cho máu bắn ra ba thước.