Phượng Chưởng Cửu Thiên

Chương 1: Hãm hại công chúa là tội danh gì?




Rầm!

Cửa phòng bị một cước đá tung từ bên ngoài, phát ra tiếng động lớn.

Một nam nhân tiến đến như một cơn gió thổi đến trước giường, thô bạo kéo nữ nhân trên giường xuống đất, Giọng nói hung ác "Vân Tử Thù, kẻ điên này! Vì sao cô đẩy Tuyết nhi vào trong hồ? Cô biết rõ nàng ấy đang mang thai, cô rắp tâm muốn hại chết nàng ấy có phải không? Nữ nhân độc ác này, đúng là cái đồ độc phụ!"

Cơ thể Vân Tử Thù bị rơi xuống toàn thân đau nhức, trong mê man tỉnh lại, bên tai ong ong nghe được một trận gào thét, chấn động đến mức đầu cô cũng đau theo.

Cố gắng mở mắt ra, đập vào tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú, tiêu sái của Tiêu Vân Hành, Vân Tử Thù ngẩn ra, nhất thời hoảng hốt theo bản năng

Tiêu Vân Hành?

Sao hắn chưa chết?

"Vân Tử Thù, cô đứng lên cho ta!" Tiêu Vân Hành nhấc cô lên một cách hung tợn, lại hung tợn ném cô lên trên giường, "Đừng giả chết!"

Vân Tử Thù bất ngờ không kịp đề phòng, đầu óc choáng váng, một hồi lâu vẫn không thể nhúc nhích.

"Ngươi còn giả chết?" Tiêu Vân Hành ánh mắt lạnh như băng, hắn vỗ tay muốn tát vào mặt cô đe dọa, "Tuyết Nhi nếu có mệnh hề gì, ta nhất định không tha cho cô --"

Nhưng mà bàn tay còn chưa hạ xuống, cổ tay đã bị giữ lại.

Vân Tử Thù mở mắt ra, ánh mắt lãnh đạm lướt qua người "Tiêu Vân Hành, ngươi muốn tạo phản hả?"

Tiêu Vân Hành ngẩn ra, sắc mặt lập tức trầm xuống "Cô nói cái gì?"

Vừa dứt lời, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, một người đàn bà trung niên kéo theo rất nhiều thị nữ bước đến, vẻ mặt giận dữ, giọng điệu u ám "Vân Tử Thù, người phụ nữ độc ác kia đang ở đâu?"

Vân Tử Thù buông tay Tiêu Vân Hành, lặng lẽ từ trên giường ngồi dậy, đưa tay xoa đầu vẫn còn chút mơ màng.

"Vân Tử Thù!" người đàn bà trung niên xông vào trong phòng, chỉ vào Vân Tử Thù, nổi giận chất vấn, "Tuyết Nhi làm gì đắc tội cô rồi? Cô lại có thể lạnh lùng đến mức chính tay đẩy nó xuống hồ! Cho dù ngươi ghen tị đứa con trong bụng nó, cũng không nên ra tay tàn nhẫn vậy chứ! Ra tay với một đứa bé còn chưa ra đời, cô có còn là người không?"

Vân Tử Thù đưa mắt nhìn bà ta, ánh mắt lạnh như băng, không có bất kỳ cảm xúc nào.

"Đừng tưởng rằng cô là công chúa, thì có thể ở Tiêu gia làm xằng làm bậy, ỷ thế hiếp người!" Người đàn bà trung niên tiếp tục kêu gào, "Tiêu gia không chấp nhận chuyện như vậy!"

Vân Tử Thù lạnh lùng mỉm cười "Tiêu gia không chấp nhận chuyện như vậy? Xin hỏi Tiêu phu nhân, Tiêu gia chấp nhận chuyện như thế nào? Dưới phạm thượng, âm mưu tạo phản những chuyện này các người có chấp nhận không?"

Sắc mặt Tiêu Vân Hành thay đổi "Vân Tử Thù, cô nói vớ vẩn cái gì đấy? Câm miệng lại cho ta!"

"Ngươi.. Ngươi quả là trong mắt không có trưởng bối, đại nghịch bất đạo!" Tiêu phu nhân tức giận đến xanh mặt, hoàn toàn không thể tin được Vân Tử Thù trước nay không hé ra nửa lời nay cũng học được cãi lại, "Ngươi cho ta đứng lên, quỳ xuống đất! Hôm nay ta nhất định phải dùng gia pháp, dạy quy củ cho ngươi thật tốt!"

Vân Tử Thù lạnh lùng cười "Tiêu phu nhân lá gan thật đúng là không nhỏ, một bề tôi mà dám dõng dạc không biết xấu hổ mà dạy công chúa quy củ, lời này nếu là truyền vào trong cung, không biết phụ hoàng sẽ định Tiêu gia cái tội gì?"

"Ngươi.. Ngươi ngươi ngươi.." Tiêu phu nhân biến sắc, nhìn Vân Tử Thù như là gặp quỷ, "Ngươi dám lấy Hoàng Thượng dọa ta?"

Vân Tử Thù thật sâu hít một hơi, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Hành, đáy mắt như chìm trong băng sương như khí lạnh tỏa ra.

Đó chính là nam nhân trước mặt này.

Kiếp trước hại cô thân bại danh liệt, bị cô lập hòa toàn, ngay cả chết cũng không có chỗ chôn.

Không ngờ rằng ông trời lại chiếu cố cô, cho cô trọng sinh đến tháng thứ hai khi vừa gả vào Tiêu gia.

Cô như trải qua một cơn ác mộng dài, hiện giờ tỉnh mộng rồi, có một số việc cũng nên kết thúc thôi.

"Một người đường đường là đích thê Tiêu đại tướng quân, một người là đích tử của phủ đại tướng quân, lúc này lại giống người không có phong thái, giống như người đàn bà chanh chua đang la hét, còn ra thể thống gì?" Vân Tử Thù đứng dậy đi giày, cúi đầu để ý đến y phục của mình, "Có chuyện gì nói cho rõ ràng, người nào phải chịu trách nhiệm thì chịu, ai phạm lỗi thì bị trừng phạt, thực công bằng."

Tiêu Vân Hành không dám tin nhìn cô, đáy mắt đều là khiếp sợ "Vân Tử Thù, cô --"

"Sao thế, đây là nghĩ muốn trốn tránh trách nhiệm sao?" Tiêu phu nhân lạnh lùng cười, "Nếu đã bước vào cửa của Tiêu gia ta, thì đừng bày ra cái dáng vẻ công chúa đó của cô nữa! Thân là thê tử của Vân Hành, cô không phân ưu giúp chồng dạy con, đối xử hiền lương trong nhà, ngược lại lòng dạ hẹp hòi, làm hại mạng người, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cho dù bẩm báo trước mặt hoàng thượng, ngươi cũng sẽ đã bị cả triều văn võ đại thần của khiển trách phỉ nhổ!"

"Vu cáo công chúa là tội danh gì, Tiêu phu nhân có biết không?" Vân Tử Thù không nhanh không chậm mà mở miệng, "Có cần bổn công chúa nói cho bà?"

Tiêu phu nhân sững lại, u ám nói "Không có ai vu cáo ngươi, nhiều hạ nhân tận mắt nhìn thấy như vậy, chính là cô đẩy Tuyết Nhi xuống hồ!"

Vân Tử Thù lạnh lùng nhìn bà ta "Ta hỏi lại ngươi một câu, vu cáo công chúa là tội danh gì?"

Tiêu Vân Hành phẫn nộ nói "Vân Tử Thù, ngươi đừng có quá đáng! Ai cho phép ngươi dùng loại thái độ này nói chuyện với mẫu thân?"

"Chết đã đến nơi vẫn không biết." Vân Tử Thù hờ hững cười, nhấc chân bước ra ngoài, "Lãnh Sương."

Lãnh Sương đang canh giữ bên ngoài bước vào, "Công chúa điện hạ."

"Ngươi lập tức tiến cung, đến thái y viện mời vài thái y có y thuật tốt nhất đến đây."

"Vâng"

Tiêu Vân Hành biến sắc "Vân Tử Thù, cô muốn làm gì?"

"Không làm gì cả." Vân Tử Thù ngữ khí bình tĩnh, "không phải Trắc phu nhân nói ta đẩy cô ta xuống hồ làm cho y sảy thai sao? Gọi thái y lại đây bắt mạch xem một chút, cô rốt cuộc có sảy thai hay không?"

Tiêu Vân Hành nghiến răng "Đã ra máu đỏ rồi, ngươi có nguy biện cũng vô dụng!"

Vân Tử Thù đau đầu thật sự, không có tâm tư tranh cãi ầm ĩ với hắn, phân phó Lãnh Sương "Nhanh đi!"

"Là!"

Lãnh sương bước nhanh ra ngoài, nhưng mà mới vừa đi đến ngoài viện, đã bị hộ vệ Đại tướng quân ngăn lại.

Lãnh sương mặt mày lạnh lùng, từ trong tay áo lấy ra một miếng lệnh bài "Ta là hoàng tộc Ám Vệ-Lãnh Sương, kẻ dám cản ta, giết không tha!"

Nhóm hộ vệ biến sắc, bất giác lùi ra phía sau tạo ra một lối đi.

Hoàng tộc ám vệ huấn luyện có tố chức, xuất quỷ nhập thần, chỉ nghe hoàng đế sai khiến.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng 2. Thế Giới Song Song 3. Mượn Giống Sinh Con 4. Họ Thật Sự Không Yêu Ta =====================================

Bất luận kẻ nào dám động thủ với ám vệ, chính là coi thường hoàng quyền, chết không đáng tiếc.

Lãnh sương ra khỏi phủ Đại tướng quân không chút trở ngại, đi thẳng đến hoàng cung.

"Ám vệ?" Tiêu Vân Hành không dám tin nhìn thấy Vân Tử Thù, "Bên cạnh ngươi vậy mà có ám ảnh vệ?"

Hắn vẫn luôn nghĩ Lãnh Sương chỉ là một thị nữ bình thường, trừ trầm mặc ít lời ra, so với những thị nữ tầm thường khác không có gì khác biệt.

Thậm chí cho dù Vân Tử Thù ở phủ tướng quân bị chửi rủa, chỉ trích, răn dạy, Lãnh Sương cũng chưa bao giờ nói chuyện, không nghĩ tới cô lại là ám vệ.

"Lãnh sương là ám vệ, làm ngươi rất kinh ngạc?" Vân Tử Thù đùa cợt, "Có phải ngươi cảm thấy bổn công chúa nên lẻ loi một mình gả vào phủ tướng quân, tùy ý Tiêu gia các ngươi khi dễ đến chết cũng không thể phản kháng?"

Tiêu Vân Hành sắc mặt nháy mắt trầm xuống "Vân Tử Thù!"

"Lại bắt đầu kêu gào bất lực." Vân Tử Thù bước đi ra ngoài, duỗi tay vận động tứ chi một chút, giọng nói cực kỳ bình tĩnh, "Tiêu Vân Hành, chúng ta hòa ly đi."