Phùng Xuân Mạn - Nguyệt Dạ

Chương 20




_________________

Ta không nhớ những chuyện xảy ra trước năm năm tuổi, khi đó nhũ mẫu muốn cho ta ăn kẹo, nhưng ta không đợi được kẹo, cũng không còn thấy nhũ mẫu nữa. Tất cả mọi người trong phòng đều quỳ rạp, các nàng ấy rất sợ hãi, do đó ta cũng quỳ xuống theo.

Có một đôi tay ôm ta dậy, ký ức của ta bắt đầu từ ngày đó.

Mẫu hậu là đích thê của phụ hoàng, nhưng người đã qua đời khi ta hai tuổi. Phụ hoàng luôn hỏi ta có còn nhớ dung mạo mẫu hậu không, ta không nhớ gì cả. Chỉ có thể đem những hồi ức mà phụ hoàng kể, lồng vào gương mặt không cảm xúc trong tranh.

Phụ hoàng là thái tử nửa đường, chính là kiểu đi được nửa chừng bỗng nhặt được món hời trở thành trữ quân.

Hoàng tổ phụ là người không đáng tin cậy, thấy mỹ nhân là chân không nhấc lên nổi, không giỏi giang tài cán nhưng lại rất đa nghi. Phế thái tử là đích trưởng tử của người, tuy ta chưa từng gặp phế thái tử, nhưng vẫn biết được chân tướng qua lời nói của những kẻ khác. Phế thái tử cần cù tận tâm, hoàng tổ phụ không vui khi con trai ưu tú hơn mình quá nhiều, mầm mống nghi kị một khi đã được gieo xuống sẽ ngày một lớn lên, phế thái tử cho rằng không tạo phản thì tính mạng khó giữ, hoàng tổ phụ lại cảm thấy không diệt trừ thái tử mình sẽ không thọ lâu.

Phế thái tử bị giam cầm ở ngoại ô kinh thành, hoàng tổ phụ vốn định giữ lại mạng cho hắn, nhốt giam cả đời. Nhưng phế thái tử nhân lúc người canh gác không để ý, dùng thắt lưng kết thúc cuộc đời mình.

Làm hoàng đế không hề dễ dàng, làm thái tử lại càng khó khăn.

Vì mẫu hậu mất sớm nên giữa phụ hoàng và ta vẫn giữ được chút tình phụ tử ấm áp. Phụ hoàng thừa hưởng tính đa nghi của hoàng tổ phụ, ta không biết tấm bài mẫu hậu sẽ còn tác dụng trong bao lâu. Vậy nên khi Tịnh quý phi chân thành thỉnh cầu hợp tác, ta đã đồng ý.

Thiệu Lạc An là thái tử phi mà phụ hoàng cưới về theo ý chỉ của hoàng tổ phụ, gia thế lẫy lừng, xinh đẹp hơn tất cả nữ tử mà ta từng gặp. Ngoại tổ mẫu nói nàng ấy từng là khuê mật của mẫu hậu, nay lại cướp đi vị trí của người, nàng ấy nhất định sẽ không đối xử tốt với ta. Nhưng ta biết nàng ấy sẽ không như vậy, vì nàng ấy không yêu phụ hoàng.

Nhớ lại năm đó, nàng ấy đánh chết nhũ mẫu của ta, vì nhũ mẫu đã bỏ đồ vào trong kẹo. Ta được phụ hoàng đưa về bên mình nuôi dưỡng, không thường xuyên gặp nàng ấy nữa. Thi thoảng, ta bắt gặp nàng ấy cười nói cùng tỳ nữ, vẻ mặt nàng khi ấy không hề giống như khi ở cạnh phụ hoàng, Đông Cung thêm một người rồi lại một người, chỉ có nàng ấy không hề lay động.

Ta dần dần trưởng thành, cần phải giữ khoảng cách với thê thiếp của phụ hoàng, không được thường xuyên bước vào hoa viên mà nàng ấy hay lui tới nữa. Nhưng ta rất thích nghe nàng ấy và tỳ nữ bên cạnh bàn luận về các câu chuyện trong thoại bản, khi nàng ấy cười lên trông vô cùng xinh đẹp.

Ban đầu, ta cũng không có ý gì với nàng ấy, nàng ấy biết phụ hoàng không thích mình lại gần ta, cho nên chỉ âm thầm chăm sóc cho ta, tuy ta cũng không cần sự chăm sóc đó cho lắm. Về sau, ta đã trưởng thành, nàng ấy cũng sinh hạ Tư Di, không còn đối xử với ta như khi còn nhỏ nữa, nàng ấy sẽ đứng cách ta vài bước, dáng vẻ lịch sự mà xa cách hỏi han vài câu lấy lệ.

Cung nữ bên cạnh sớm phát hiện ra sự thay đổi trên cơ thể ta, cho nên nàng ta đã nảy sinh ý đồ, mặc quần áo không chỉnh tề nhằm quyến rũ ta. Ta nhìn thân hình nửa kín nửa hở đó mà chỉ cảm thấy buồn nôn, không đợi nàng ta cầu xin, sai người lôi xuống xử lí.

Nhưng mấy đêm liên tiếp ta đều mơ cùng một giấc mộng, trong mơ có đôi bàn tay mềm mại của nữ tử, có tiếng ngân nga không thể kiềm chế cùng hương thơm như có như không trên cơ thể, nàng nở nụ cười như ngày còn ở Đông Cung, vịn lấy cổ ta, tiến sát lại gần bên tai gọi một tiếng “điện hạ”, ta lập tức bừng tỉnh.

Trong lòng có thể lừa mình dối người, nhưng sự nhớp nháp giữa hai chân thì không thể coi như không thấy, ta bịt hai mắt lại, khóe miệng lại không kìm được nhếch lên.

Mỗi lần gặp nàng ấy, tuy nàng ấy đều cười, nhưng lại dùng giọng điệu xa lạ gọi ta một tiếng “thái tử điện hạ”, không có quan tâm, không có chiếu cố, chỉ là một danh xưng không cảm xúc.

Ta vô cùng hi vọng được nàng ấy hồi đáp, được nàng ấy đến bên.

Ta biết Thiệu gia không hài lòng vì nàng ấy không được phong làm hoàng hậu, Tư Di còn nhỏ tuổi, chúng muốn chuyển mục tiêu sang ta. Cho nên ta cố ý sai người tiếp cận người của Thiệu gia, để chúng ý thức được việc ta đã mười bốn, đã tới độ tuổi có thể cưới thái tử phi. Quả nhiên, Thiệu gia không làm ta thất vọng, chúng không chỉ liên kết quần thần gây áp lực với phụ hoàng trong triều, mà còn gửi thư tới điện Ngọc Đường.

Ta luôn theo dõi nhất cử nhất động của điện Ngọc Đường, ta biết mẫu thân nàng ấy đã dẫn theo hai nữ tử vào cung, một người trong đó tên Thiệu Như Quý, là lưỡi câu của Thiệu gia, cũng là thái tử phi mà chúng chuẩn bị cho ta.

Nàng ấy là con cháu được Thiệu các lão đích thân dạy dỗ, nàng ấy không yêu phụ hoàng, nhưng lại yêu Thiệu gia, vì bảo vệ Thiệu gia, nàng ấy nhất định sẽ tới tìm ta.

Phụ hoàng truyền ta tới điện Hằng Thất, trong lời nói người tỏ ý rất hài lòng với biểu muội của Vu gia, phụ hoàng cho rằng hai bọn ta là thanh mai trúc mã, có thể viết tiếp giai thoại của người và mẫu hậu. Ta kỳ thực không hề thích Vu gia, Vu Mân Hủy cũng chỉ là một con cờ để Vu gia có được vinh hoa phú quý, những thế gia đại tộc lâu đời sớm đã học được cách che dấu dục vọng của mình, nhưng Vu gia nhờ có mẫu hậu mới phất lên, nên tất cả lòng tham đều được chúng viết rõ ràng trên mặt.

Ta im lặng không nói gì, phụ hoàng cũng không ép, chỉ nói với ta, Thiệu thị ở trong cung cũng coi như an phận, nhưng Thiệu gia lại nóng lòng muốn có được ngôi vị thái tử phi. Người còn nói, nữ tử Thiệu gia xinh đẹp, nạp vào Đông Cung làm lương đệ cũng được. Ta đứng dậy nói lời từ chối, ta biết ngày đó mẫu hậu là thái tử phi mà phụ hoàng tự mình chọn, cho nên ta chỉ nói muốn tự chọn người mà mình thích, phụ hoàng rất vui, nói vậy chuyện này để sau bàn tiếp.

Sau khi cuộc mật đàm này diễn ra, phụ hoàng hạ liền hạ tuyển phi cho ta, ta biết nàng ấy sắp tới rồi.

Nàng mặc áo khoác đen, quỳ xuống trước mặt ta hành đại lễ, xin ta nghĩ cách để Thiệu Như Quý được ban hôn cho Chương Bỉnh Thính, ấu tử của Tề Ninh Hầu.

Ta nhìn cần cổ trắng ngần của nàng ấy dưới ánh đèn, trong lòng có cảm giác thỏa mãn lạ thường, ta muốn nàng ấy chỉ thuộc về ta, chứ không phải chỉ là một đồng minh hợp tác khi nguy hiểm cận kề.

Ta lừa nàng ấy nói phụ hoàng muốn ta cưới Thiệu Như Quý làm thái tử phi, quả nhiên nàng ấy trở nên hốt hoảng. Ta đồng ý với thỉnh cầu của nàng ấy, còn cười hỏi nàng sẽ cho ta được lợi lộc gì, nàng nói nếu về sau ta có việc cần giúp đỡ, nàng ấy sẽ tận tâm tận lực.

Ta không cần giúp đỡ, ta chỉ muốn nàng ấy đến bên cạnh ta.

Ta giấu tâm tư của mình rất kỹ, không ai có thể nhìn ra. Trong bách hoa yến, Thẩm Uyển Hoa hạ dược ta, trực giác mách bảo chuyện này có liên quan tới nàng ấy, cho nên ta đã tới Quan Trúc Các, nói cho nàng ấy biết tâm tư của mình. Ta mượn cớ trúng dược, kéo nàng ấy vào lòng, gọi tên nàng ấy, nên khi bị tạt chén trà vào mặt, ta không hề tức giận, ngược lại ta rất hài lòng.

Lúc ta điều tra Thẩm gia thì đã phát hiện chuyện của Thẩm Mạn Hoa và Chu Như Hội, không ngờ khi ta đang đi tìm thống lĩnh cấm vệ quân Kỷ Sưởng, đã đụng trúng Thẩm Mạn Hoa. Nữ nhân này có chuẩn bị mà tới, phụ hoành muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này nên đã nạp nàng ta vào Đông Cung.

Thiệu Lạc An tính kế ta, ta có thể coi như không biết, nhưng Thẩm Mạn Hoa là cái thá gì. Thị thiếp bên cạnh nàng ta là người của ta, nàng ta bí mật gặp gỡ Chu Như Hội, nàng ta hoài thai con của Chu Như Hội, ta đều biết cả.

Vậy nên khi nàng ta tự dâng mình lên, muốn dùng thuốc để che giấu, ta đã tương kế tựu kế, khiến nàng ta nghĩ rằng mình đã qua đêm cùng ta.

Khi nàng ta mây mưa cùng Chu Như Hội ở tòa cung điện cũ đó, không biết rằng tỳ nữ đã bỏ hợp hoan tán vào túi thơm. Ngày đó, nàng ta xúi giúc Thẩm Uyển Hoa cho ta uống hợp hoan tán, ta cũng chỉ trả lại nàng ta mà thôi.

Ta cố ý dắt mọi người tới bắt gian, cố ý khiến Thiệu Lạc An nhận ra ta đang đóng kịch. Nàng ấy tới tìm ta, đây là việc mà nằm mơ ta cũng muốn, ta hôn lên tay nàng ấy. Nàng ấy không muốn cũng không sao, chỉ cần ta muốn, nàng ấy sẽ là thái tử phi của ta.