Phùng Xuân Mạn - Nguyệt Dạ

Chương 19




Cuộc nổi loạn của Vĩnh vương chỉ kéo dài trong ba ngày ngắn ngủi, sau khi Vĩnh vương bị bắn chết thì kết thúc.

Đoàn người bọn ta không lưu lại Biện Kinh mà đi thẳng một đường về hướng bắc. Thuộc hạ của Trọng Nguyên Thanh vẫn duy trì liên lạc với Biện Kinh, Kỷ Sưởng chết trước cổng Quang Khánh Môn, bị gán cho tội danh phản tặc, thiếu niên từng đứng dưới tán cây nói với ta muốn bảo vệ đất nước, chết không có chỗ chôn thây. Ta chỉ còn lại những bức thư mà hắn từng gửi và những bông hoa dại ở Mạc Bắc được kẹp trong những trang giấy. Ta lập bài vị cho hắn, cũng chỉ có thể lập bài vị cho hắn mà thôi.

Trong mật thư có nói, trận hỏa hoạn trong cung kéo dài rất lâu, điện Ngọc Đường đã bị thiêu rụi. Quách Thuấn Minh hạ chỉ tuyên cáo, ta và Tư Di bị Kỷ Sưởng cưỡng ép, chôn thây trong biển lửa, thỉnh thị Quách Cù truy phong ta trở thành hoàng hậu.

Quách Cù vẫn chưa tỉnh lại, Quách Thuấn Minh rõ ràng biết ta đã trốn khỏi Biện Kinh, ta nhất thời không hiểu hắn thật sự đã buông tha cho ta, hay còn mưu đồ gì khác.

Bọn ta dừng chân tại một thành trấn phía bắc tên Lễ. Ở miền bắc có thể cảm nhận được mùa đông đến sớm hơn miền nam, đi đường mệt nhọc, hơn nữa gió lạnh phương bắc rét mướt, ta đổ bệnh.

Người của Trọng Nguyên Thanh sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bọn ta, liền hồi kinh phục mệnh, bọn ta mua một căn nhà có hai lối vào, định rằng chờ ta khỏi bệnh sẽ tiếp tục đi tới Mạc Bắc.

Hồi còn ở trong cung, Tư Di được nuông chiều đã quen, trong phút chốc khó mà thích nghi được với cuộc sống thiếu thốn bên ngoài. Ta sai Kỳ Hi mua một cặp mẹ con nha hoàn từ bọn buôn người, mọi chuyện mới không đến nỗi gà bay chó nhảy.

Thuốc đặt trên đầu giường đã hơi nguội, uống hết một đợt mà vẫn không khá hơn, ta càng ngày càng ghét uống thứ thuốc đắng ngắt đó.

Nghe thấy tiếng bước chân có người đang tiến vào, tưởng đó là Kỳ Hi, ta ôm lấy chăn quay lưng về phía nàng ấy, “hôm nay ta không muốn uống thuốc, mang xuống đi”.

Kỳ Hi không trả lời, nha đầu này rất bướng bỉnh, lần nào cũng phải tận mắt thấy ta uống hết thuốc mới thôi. Ta nghe thấy tiếng thìa đang khuấy bát thuốc, biết nha đầu này lại sắp càm ràm nữa đây.

“Thuốc này đắng lắm, ta muốn loại nào ngọt hơn một chút”

“Cô đã sai người mua mứt hoa quả, nàng uống thuốc trước đi” giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau, ta lúc này mới ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của long diên hương.

Ta đứng phắt dậy, người đang ngồi bên mép giường kia không phải Quách Thuấn Minh thì là ai?

Hắn múc một thìa thuốc đưa lên miệng nếm thử, mi tâm nhăn lại, “đúng là đắng thật, Cô sẽ bảo bọn họ kê đơn thuốc khác, lang trung ở bên ngoài dù sao cũng không so được với trong cung, uống bao nhiêu ngày mà vẫn không có tác dụng gì”.

“Sao điện hạ lại ở đây?”

Hắn như không nghe thấy lời của ta, tiếp tục nói: “Tuần thái y nói nàng nhiễm gió độc, căn phòng này lạnh lẽo, phải chuẩn bị thêm chậu than”. Dứt lời liền vỗ tay, vài nô tỳ mặt mũi dễ bảo bưng chậu than đang rực đỏ tiến vào, để ở trước giường và từng góc trong căn phòng, sau đó thì nhẹ nhàng đi ra, nhân thể đóng cửa phòng lại.

“Tư Di và Kỳ Hi đâu?”

Hắn hơ tay trên chậu than, “Tư Di là đệ đệ của Cô, Cô sẽ không động vào nó. Còn nha đầu kia của nàng đang chăm sóc Tư Di ở phòng bên”.

Ta túm chặt lấy góc chăn, không nhịn được mà ho lên vài tiếng. Hắn lấy áo khoác từ trên giá, tiến lại gần, choàng lên người ta.

“Điện hạ sớm đã biết ta ở đây” ta nhìn thẳng vào mắt hắn, răng cắn mạnh lên môi dưới.

Quách Thuấn Minh đưa tay vuốt ve cánh môi ta, ánh mắt dịu dàng, “người của phủ Võ Nghị Hầu tuy rất khó bám đuôi, nhưng không làm khó được Đông Cung”.

Ta có cảm giác mình chưa từng nhìn thấu được hắn, ta rất hận thứ cảm giác mất kiểm soát này.

“Ngươi giết hắn rồi?”

Bàn tay hắn giữ chặt lấy gáy ta rồi nghiêng người xuống hôn ta. Trong lòng ta nổi nóng, nhưng không đẩy được hắn ra, chỉ có thể dùng răng cắn mạnh lên môi hắn, vị tanh của máu cứ thế lan tỏa trong miệng.

“Hừ” hắn cứ thế ngồi xuống giường, bị ta cắn đau cũng không ngừng lại, tiếp tục xâm phạm mạnh mẽ, cướp lấy hơi thở của ta, tới khi cảm thấy ta sắp không chịu nổi nữa, hắn ôm chặt ta trong lồng ngực.

Ta tựa đầu lên vai hắn, hít thở dồn dập. Cằm của hắn chạm lên đỉnh đầu ta, lúc nói chuyện ta có thể cảm nhận được sự giao động nơi lồng ngực hắn.

“Nàng muốn ở lại đây, Cô không ngăn cản, đợi mọi chuyện ở Biện Kinh xử lí xong xuôi, Cô tới đón nàng hồi kinh”.

“Ngươi giết hắn rồi?” ta đã hại chết Kỷ Sưởng, ta không thể hại thêm cả Trọng Nguyên Thanh nữa. Hắn thay ta nuôi dưỡng A Uyên, vì ta mà bày mưu tính kế, ta đã nợ hắn quá nhiều.

Quách Thuấn Minh giữ chặt cằm ta, ép ta phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, “bởi vì nàng, cho nên Cô giữ lại cho hắn một mạng”, hắn liếm lên miệng vết thương bị ta cắn, “Cô từng nói, muốn nàng tự mình đi đến bên Cô”.

Cổ họng lại bắt đầu ngứa, ta ho liên tục. Hắn buông cằm ta ra, hét vọng ra cửa: “Tuần Tuyền!”

Tuần thái y đã lâu không gặp bước vào phòng xem mạch cho ta, nói ta phải tĩnh dưỡng, không được kích động, hạn chế ăn món mặn.

Đợi tới khi người đã lui hết, ta nhìn Quách Thuấn Minh đang đứng bên giường, “điện hạ muốn đón ta hồi kinh như thế nào?”

Hắn nghe thấy lời này thì như thể rất vui, đôi lông mày giãn ra, “nàng sẽ là hoàng hậu danh chính ngôn thuận của Cô”.

Ta nhắm mắt lại, “ta sẽ không hồi kinh cùng ngươi, cũng sẽ không trở thành hoàng hậu”.

Tay hắn ôm lấy hai bên đầu ta, phía trên phủ xuống một cái bóng. “Thiệu Lạc An, nàng sẽ trở lại” dứt lời, hắn hôn lên trán ta rồi đứng lên quay người rời đi.

Trong thuốc có dược liệu an thần, ta ngẫm nghĩ một hồi rồi ngủ lúc nào không hay, lúc tỉnh lại thì mặt trăng đã lên cao.

Từ sau khi nhiễm phong hàn, cổ họng ta trở nên khản đặc, “Kỳ Hi! Kỳ Hi!”

Kỳ Hi mở cửa, chạy tới phía giường, ta thoáng thấy bao kiếm lướt qua cửa.

“Tư Di đâu?”

Kỳ Hi nhìn về phía cửa, thấp giọng nói: “Vừa mới ngủ ạ”.

“Bên ngoài là người của hắn?”

Kỳ Hi gật đầu, “trong sân có hai người, có điều nô tì thấy đi theo thái tử… đi theo hắn còn có vài người nữa, có lẽ ở bên ngoài nhà”.

Ta cười chế nhạo, nói: “Ta đã như này còn chạy được sao?”

Ta nhìn vành mắt đỏ lên vì khóc của Kỳ Hi, xoa lên đầu nàng ấy, “đến giờ uống thuốc buổi sáng rồi, đi lấy thuốc mang tới đây, uống thuốc mới khỏi nhanh được”.

Lúc tin tức Quách Cù băng hà, Đào Cảnh Thù tuẫn táng theo hắn truyền tới, ta và Kỳ Hi, Tư Di cùng người của Quách Thuấn Minh đã tới Mạc Bắc.

Nơi đây quả nhiên giống y như Kỷ Sưởng viết trong thư, đại mạc cô yên trực, những ngọn cây đứng lặng yên trong gió cát, hoa dại nở rộ thành từng cụm dưới con dốc nhỏ, khiến người ta cảm thấy thật bao la, rộng lớn.

Người dân nơi đây vô cùng hào sảng, họ nói những chuyện trên trời dưới đất trong tửu lâu, thoải mái mặc cả trong chợ, những hành động tưởng như thô tục này, ở nơi đây lại khiến người ta cảm thấy rất bình thường. Những người đó, họ thuộc về nơi này, thuộc về Mạc Bắc.

Quách Cù băng hà, tam hoàng tử nhỏ tuổi không có sức cạnh tranh, triều đình sớm đã nằm trong tay Quách Thuấn Minh, hắn thuận lợi kế vị, đổi niên hiệu thành Chiêu An.

Người thị vệ tên Phan Việt sau khi cung kính báo cáo thì lén lút nhìn ta một cái, thấy ta nhìn sang, hắn lập tức cúi đầu.

Quách Thuấn Minh, tự Chiêu Chi.

Ta đang mải ngắm những món đồ chế tác khéo léo bày bán trong cửa tiệm, thông qua một lỗ nhỏ, có thể nhìn thấy những viên đá quý có màu sắc và hình dạng khác nhau bên trong, Tư Di rất thích.

“Bệ hạ nói, nếu nương nương đã chơi đủ rồi thì có thể lên đường hồi kinh”

Phan Việt thấy ta không nói gì, cắn răng nói tiếp: “Bệ hạ hạ chỉ, người sẽ thành thân cùng Thiệu lục cô nương, hôm nay thánh chỉ có lẽ đã tới Bình Dương rồi”.

“Thiệu gia lấy đâu ra lục cô nương?”

Đầu Phan Việt càng cúi xuống thấp hơn, “lục cô nương là muội muội ruột của Thiệu hoàng hậu, là thái tử phi do tiên hoàng chọn, bởi vì sức khỏe yếu ớt, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở thôn trang, hôn sự cũng vì vậy mà bị trì hoãn. Bệ hạ cảm động trước lòng thành của Thiệu gia, tôn trọng di chỉ của tiên hoàng, phong lục cô nương làm hoàng hậu, chọn ngày lành tháng tốt đại hôn”.

“À, lục cô nương… Mạc Bắc rất thú vị, Tư Di cũng thích ở đây, ta sẽ không hồi kinh”

Phan Việt sững người một lát, ấp úng hỏi: “Nương nương không hồi kinh ư?”

Thấy trên trán hắn toát đầy mồ hôi, “ở đây lấy đâu ra nương nương, ngươi chỉ cần quay về bẩm báo với bệ hạ của các ngươi như vậy là được”.

Tư Di cần phải ngủ trưa, ta không nghe Phan Việt nói nữa, quay người cầm theo đồ chơi đến dỗ dành nó. Trên bàn cờ, nếu cứ đi theo con đường mà đối thủ dọn sẵn, ắt sẽ mất hết tất cả.

Khi một lần nữa gặp lại Quách Thuấn Minh, ta không cảm thấy bất ngờ chút nào, Tư Di thấy hắn thì rất vui, ôm lấy chân hắn gọi “ca ca”.

Kỳ Hi vừa nhìn sắc mặt của Quách Thuấn Minh, vừa gỡ bàn tay đang ôm lấy chân hắn ra, “tiểu thiếu gia, phải gọi là bệ hạ”.

Tư Di mơ hồ không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn Quách Thuấn Minh, rồi lại nhìn ta cầu cứu. Ta định vẫy tay gọi thằng bé tới, bỗng Quách Thuấn Minh cúi người xuống, nói với Tư Di: “Gọi phụ hoàng”.

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng những người xung quanh đều nghe được rõ ràng, tất cả đều cúi đầu, biến mình thành bù nhìn.

Ta tiến tới kéo lấy Tư Di, “không phải nói hôm nay muốn ăn kẹo hồ lô đường sao? Để Kỳ Hi đưa con đi ăn được không?”

Vừa nghe thấy có kẹo hồ lô đường ăn, Tư Di liền kéo tay Kỳ Hi đi ra ngoài. Quách Thuấn Minh đứng thẳng người lên, không cản lại.

Ta nhìn những người xung quanh, Quách Thuấn Minh mở miệng nói: “Đều lui xuống cả đi”. Trong sân chỉ còn lại ta và hắn.

“Tuy tiên đế đã băng hà, nhưng Tư Di vĩnh viễn là nhị hoàng tử”

Quách Thuấn Minh chậm rãi đi tới trước mặt ta, đưa tay vuốt lên mái tóc bị gió thổi tung của ta, “nó là con của trẫm và Thiệu lục cô nương, là đích trưởng tử của trẫm. Nhị đệ số khổ, đã chôn thân trong biển lửa cùng Thiệu hoàng hậu, đây là chuyện mà thế nhân đều biết”.

Ta gạt tay hắn ra, “bệ hạ cho rằng người trong thành Biện Kinh đều bị mù cả sao?”

Hắn cười nói: “Thiên hạ này là của trẫm, trẫm nói là thật thì chính là thật”.

Đầu mũi hắn chạm lên đầu mũi ta, tay hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, “là trẫm giúp Hồ Tiễn Xuân bày mưu hại phụ mẫu nàng, là trẫm ngầm cho phép nàng ta hạ độc Tư Di, là trẫm loại bỏ thị nữ bên cạnh nàng, cũng chính trẫm ra lệnh cho Vương Tuyển giết chết Kỷ Sưởng”, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi xuống, “muốn giết trẫm không?”

“Vậy thì hãy tới bên trẫm”

Ta nắm chặt bàn tay, sau đó từ từ thả lỏng, ta nhìn vào đôi mắt hắn, “ngươi sẽ gặp báo ứng”.

Khóe miệng của hắn nhếch lên, ngón cái chà qua khóe mắt ta, “trẫm không sợ báo ứng”.

“Mạc Bắc gió cát lớn, sức khỏe nàng không tốt, ngày mai khởi hành tới Bình Dương thôi”

Hắn ôm ta vào lòng, “Lạc An, mũ phượng là của nàng, điện Tiêu Phòng là của nàng, vạn dặm biên cương cũng là của nàng. Còn nàng thuộc về trẫm”.

Thiệu gia ở Bình Dương ngày nay chỉ còn lại vài nhánh phụ, bọn họ không dám ngẩng đầu nhìn ta, chỉ cung kính gọi tiếng “nương nương”.

Ta dường như đã thực sự trở thành Thiệu lục cô nương trước nay chưa từng tồn tại đó, đội mũ phượng, mặc giá y, ngày hôm đó, màu đỏ như máu bao trùm khắp mọi nơi, nhiễm đỏ cả bầu trời Biện Kinh, cũng nhiễm đỏ bầu trời Bình Dương.

Những người của Thiệu gia này sợ ta, một vị sủng phi đã qua đời của tiên đế thoắt cái đã trở thành hoàng hậu của đương kim thánh thượng, họ vừa kinh bỉ, nhưng cũng vừa sợ hãi. Tất cả quỳ rạp dưới chân ta, đồng thanh hô to “hoàng hậu nương nương vạn tuế”.

Ngày gả cho Quách Cù, ta không có lựa chọn; ngày gả cho Quách Thuấn Minh, ta cũng không có lựa chọn, ta và hắn sẽ quấn lấy nhau cả kiếp này, không ai được sống tốt cả.

Tư Di thấy ta thì vô cùng kinh ngạc, dè dặt chạm lên mũ phượng, “hôm nay nương xinh đẹp quá”. Ta vuốt ve khuôn mặt thằng bé, “Tư Di, con sẽ ổn cả thôi”.

Nó nhìn ta bằng ánh mắt ngờ nghệch, không hiểu gì.

Ta giao thằng bé cho Kỳ Hi, vịn vào tay cung nữ giẫm lên tấm lụa đỏ, không quay đầu lại.