Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện

Chương 7-2: Kế sách bất thành (2)




Bạch Lãng phất tay, ý bảo một tiểu công công mang chiếc bàn đã chuẩn bị đến giữa đại điện. Sau đó hắn ta cũng liền đích thân đem xấp kinh văn đến đó đặt xuống.

Đàm Hoa mặc kệ bọn nô tài sắp xếp, liền hướng đến chỗ Yên Ngôn nhoẻn miệng cười: “Bạch Lãng đúng là nhanh nhẹn, mới đó mà đã đem được những bản kinh văn của Tĩnh Huệ về đây!”

Yên Ngôn đưa miệng cười đáp: “Người trong cung của Thục Phi nương nương đều là tâm phúc!”

Đàm Hoa có chút đắc ý trong bụng, liền quay đầu nhìn về phía giữa đại điện mà nói: “Bạch Lãng! Ngươi cũng nhanh tay mở những bản kinh văn kia ra đi. Đừng để mọi người ở đây chờ lâu!”

Bạch Lãng cười tít mắt cúi đầu “dạ” một tiếng. Giữa lúc hắn đang định đưa tay mở lấy sợi dây đang buộc những bản kinh văn lại với nhau, thì bên tai đã nghe một thanh âm vọng đến: “Cho ta vào trong đi! Việc này rất quan trọng!”

Mọi người trong đại điện bấy giờ ai nấy nghe thế đều ngạc nhiên, liền hướng theo cái thanh âm kia mà nhìn ra ngoài cửa đại điện, bất chợt nhận thấy đằng trước có tiếng huyên náo.

Đàm Hoa chau mày mà lạnh giọng nói: “Có chuyện gì thế?”

Hạ Thuỷ bên cạnh liền bước ra cửa đại điện. Một tiểu công công hớt hải chạy vào kính cẩn nói với nàng ta: “Dạ thưa Hạ Thuỷ cô cô, bên ngoài có vị cung nữ ở Mai Hoa Viện định đòi vào trong, chúng nô tài đang ngăn cản lại!”

Thanh âm hắn ta tuy nhỏ, nhưng người ở trong đại điện dường như đã nghe rõ từng chữ. Đàm Hoa không vừa ý, liền liếc mắt nhìn sang phía Yên Ngôn. Yên Ngôn nhìn thấy nét mặt ấy của nàng ta, liền gượng cười mà từ từ nói: “Tần thiếp quản giáo không nghiêm, để cho Thục Phi nương nương và mọi người chê cười rồi! Mộc Miên, ngươi ra xem là ai, đừng để ồn ào ảnh hưởng các vị chủ nhân!”

Đàm Hoa nghe thế, liền chớp mắt nhìn sang hướng khác, đôi tay vẫn còn vân vê chuỗi hạt mà đưa miệng nói: “Vốn dĩ đang vui vẻ, nhưng mà sự việc này lại làm bổn cung nhớ đến một chuyện. Nhân tiện lúc này đông đủ mọi người, hay là đem ra nhắc nhỡ vậy.”

Lệ Uyển nghe thế liền hướng về phía Đàm Hoa mà cúi đầu nói: “Chúng tần thiếp xin được nghe nương nương dạy bảo!”

Đàm Hoa thở ra một hơi, giọng điệu lạnh lùng nói: “Trong cung trọng nhất là tôn ti trật tự. Phàm là việc gì thì cũng phải có trên có dưới, có trước có sau. Bổn cung chính là đang muốn nhắc nhỡ các vị muội muội phải lưu tâm điều này. Bởi vì bọn nô tài thấp kém sẽ nhìn cái cách xử sự của chúng ta mà học theo. Nếu chúng ta không thể làm gương cho bọn chúng thì còn ra thể thống gì. Hậu cung này rồi sẽ ra làm sao?”

Không khí trong đại điện đang vui vẻ đột nhiên chùng xuống. Yên Ngôn cảm nhận được chút lạnh lẽo thoáng bên mặt, lại nghe Đàm Hoa đưa miệng cười nói: “Bổn cung không phải là người hẹp hòi. Chuyện gì qua rồi thì cứ để nó qua đi. Nhưng nếu kể từ lúc này có ai lại tái phạm! Bổn cung nhất định sẽ trừng trị nặng tay, cũng xem như là chỉnh đốn lại hậu cung! Các vị muội muội hôm nay cũng như đã nghe rõ rồi chứ?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau mà ngấm ngầm hiểu ý. Bất giác trong đại điện lúc này đồng thanh tiếng đáp ứng của các nàng ta. Yên Ngôn trong lòng lạnh lẽo, lại nhìn thấy ánh mắt của vài Ngự nữ và Phu nhân đang hướng về phía mình mà tỏ ý oán trách.

Phút chốc thì chuyện ồn ào bên ngoài cũng đã được giải quyết. Hạ Thuỷ cùng Mộc Miên bước vào trong điện. Đàm Hoa nhìn về phía Yên Ngôn, đã thấy Mộc Miên đang ghé tai nói nhỏ cái gì đấy với nàng ta. Đàm Hoa chỉ nhìn thấy nét mặt hoảng hốt của Yên Ngôn, thì đã biết chủ tớ hai người họ đang to nhỏ chuyện gì. Nàng cũng liền theo đó mà tranh thủ thúc giục Bạch Lãng: “Bỏ đi, chẳng phải là chúng ta đang muốn xem bút pháp tinh diệu của Tĩnh Huệ hay sao? Cứ mặc kệ những chuyện ngoài lề kia!”

Yên Ngôn nghe thế liền đứng lên gấp gáp nói: “Thục Phi nương nương, thật ra những bản kinh văn này...”

Đàm Hoa làm gì để cho nàng nói hết câu, liền cướp lời nói: “Mọi người đang nóng lòng lắm rồi! Bạch Lãng, ngươi hãy nhanh tay lên!”

Bạch Lãng vâng lời, liền nhanh tay mà tháo bỏ sợi dây đang cột tấm vải bọc những bản kinh văn. Đàm Hoa đưa miệng cười: “Mọi người cũng hãy rời ghế đi! Tiến lại gần xem cho rõ hơn!”

Lệ Uyển tiên phong rời ghế, đến trước chiếc bàn ở giữa đại điện mà cầm một bản kinh văn lên, đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Đám Ngự nữ và Phu nhân ở đó cũng kịp rời ghế mà theo sau. Tuy có chút chán ghét, nhưng lúc này bọn họ cũng không giấu khỏi nét thán phục trên gương mặt sau khi nhìn thấy bút pháp của Yên Ngôn. Một Ngự nữ nào đó liền không kìm nổi sự ngưỡng mộ mà lên tiếng: “Nét chữ này nhìn thoạt qua thì uyển chuyển bay lượn, nhưng nhìn kỹ từng nét thì lại có sự dứt khoát rõ ràng!”

Đàm Hoa đưa miệng khẽ cười: “Tĩnh Huệ được Quan gia ban cho Mai Hoa Viện. Cũng chẳng phải là không phải không có nguyên do. Hoa mai vừa có nét mềm mại mong manh, vừa có sự gai góc cương lãnh. Người ta nói nét chữ là nết người! Có lẽ Quan gia cũng đã nhận ra được tính cách này của nàng ta!”

Đàm Hoa dừng lại đôi chút, rồi lại cười cợt nói: “Có điều gai góc quá thì cũng thật là không tốt!”

Yên Ngôn cúi đầu khẽ lên tiếng: “Bị nương nương chê cười rồi!”

Lệ Uyển đưa môi tiếp lời: “Nếu đã là từ tính cách con người phát ra nét chữ! Thì chắc hẳn chín mươi chín bản kinh này sẽ là nhất thể đồng tâm, đều có cùng một phong thái chỉnh tề tiêu sái như thế!”

Đan Thanh đưa miệng cười: “Hạ Phu nhân có nói quá lên không thế? Nhưng nếu Tĩnh Huệ Phu nhân có được bản sự này, thì quả là bút pháp trác tuyệt!”

Đàm Hoa gật đầu nói: “Chi bằng mọi người hãy xem những bản kinh nằm ở phía bên dưới! Xem xem Tĩnh Huệ thật sự có cái bản lĩnh này không?”

Phút chốc cả toán người ở đó đưa tay chọn lấy năm sáu bản kinh mà so sánh. Thời gian cũng theo đó mà lặng lẽ trôi qua. Bất chợt Như Lộ đưa tay cầm hai bản kinh, không giấu được nét ngạc nhiên mà gấp gáp nói: “Ta đang nhìn lầm hay sao?!”

Đan Thanh cũng kinh ngạc không kém, đôi tay run run cầm những bản kinh trên tay mình mà khẽ nói: “Những bản kinh này...”

Như Lộ quay sang phía nàng ta mà gặng hỏi: “Nàng cũng cảm thấy như thế đúng không?”

Đàm Hoa vờ như tò mò mà to tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Như Lộ liền nhanh miệng đáp: “Dạ thưa nương nương, những bản kinh ở chỗ này, nét chữ dường như không tương đồng với những bản kinh bên trên thì phải!”

Đàm Hoa phát ra thanh âm lạnh lùng: “Có thật vậy không?”

Lệ Uyển liền hướng về phía Đàm Hoa mà tiếp lời: “Dạ thưa y như vậy! Cũng chẳng hiểu là do nguyên cớ gì!”

Nguyên Ninh lúc này mới lên tiếng: “Chuyện này, không phải là do Tĩnh Huệ Phu nhân đây cố tình chứ?”

Lệ Uyển đưa mắt nhìn Nguyên Ninh tỏ vẻ tán dương, trong lòng lúc này đã hoàn toàn tin tưởng nàng. Đoạn nàng ta cầm một bản kinh văn khác biệt kia, lượn mắt mà hướng về phía mọi người ở đó nói: “Đây chẳng phải những bản kinh mà các đại sư hằng tháng vẫn gửi đến chỗ của chúng ta hay sao?”

Các Ngự nữ và Phu nhân nhìn qua, liền gật gù nhìn nhau nói: “Đúng vậy!”

Đàm Hoa lúc này đã tức giận, liền lớn tiếng nói: “Làm càn! Đem những bản kinh có sẵn này trà trộn vào bản kinh của mình, như thế chẳng phải là đang dối lừa bổn cung hay sao?”

Yên Ngôn liền gấp gáp nói: “Xin nương nương hãy cho tần thiếp một lời giải thích!”

Lệ Uyển liền liếc mắt nhìn nàng ta nói: “Đến nước này còn giải thích cái gì nữa? Hèn gì lúc nãy cô cứ ba lần bảy lượt viện cớ, quyết không để chúng ta được xem những bản kinh văn này!”

Bạch Lãng lúc này cũng nhanh miệng góp lời: “Lúc này nô tài mới ngẫm lại! Khi nãy khi nô tài đến Mai Hoa Viện để lấy xấp kinh theo căn dặn của nương nương. Cận tỳ của Tĩnh Huệ Phu nhân hết mực chống đối, quyết không để nô tài lấy kinh văn về đây!”

Như Lộ liền chán ghét thở hắt ra một tiếng: “Cũng chỉ là chép kinh văn thôi mà! Chẳng phải Nguyên Phi nương nương đã giảm nhẹ hình phạt cho cô hay sao? Cô lại không biết vì thế mà sửa đổi!”

Lệ Uyển lại đưa miệng tiếp lời: “Lúc sáng cô ta nghe Nguyên Phi nương nương nói không cần phải kiểm tra những bản kinh này lại! Vì thế liền có tâm dối gạt!”

Đàm Hoa giận đến đỏ mặt, liền từng bước từ trên chiếc ghế trên cao bước xuống lạnh giọng: “Khi nãy bổn cung cũng đã nói rồi! Trong cung phải có tôn ti. Tĩnh Huệ làm ra chuyện như vậy thì đúng là không còn xem Nguyên Phi và bổn cung trong mắt nữa! Xem bộ bổn cung không phạt nặng ngươi thì ngươi sẽ không biết sửa đổi!”

Yên Ngôn liền bước đến một bước trần tình: “Tần thiếp thật sự không hề có ý niệm kia. Tần thiếp đã chép đủ không sót một bản nào, còn về chuyện xấp kinh này...”

Đàm Hoa trỏ tay về phía xấp kinh văn trên bàn mà lớn tiếng nói: “Vẫn còn nhiều lời! Ngươi nói ngươi chép đủ thì đây là cái gì? Chẳng lẽ chữ của ngươi đem đến đấy lại biến thành chữ của các đại sư ư?”

Lệ Uyển cong môi mỉm cười, khoé miệng liền tiếp lời: “Nghĩ lại thì cô cũng thật là gian xảo, đem những bản kinh này trộn lẫn vào phần cuối của xấp kinh, nếu là Nguyên Phi nương nương kiểm tra thì cũng khó mà nhận ra! Nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính. Ở đây có hàng chục đôi mắt, một chút ranh ma này của cô, cô nghĩ có thể thông qua trót lọt như vậy sao?”

Yên Ngôn cúi đầu nói: “Ta không có!”

Đam Hoa tức giận, đưa tay ném những bản kinh văn ở đó lên cao, phút chốc giữa đại điện giấy bay phấp phới. Đàm Hoa trỏ tay vào mặt của Yên Ngôn mà quát: “Có hay không? Ngươi hãy đến Đình Ngọ Thất mà khai!”

Đình Ngọ Thất là căn phòng chuyên dùng để xét xử và giam giữ cung nhân. Đình Ngọ có nghĩa là giữa trưa, căn ngục thất được đặt tên như thế, chính là vì nó được xây trên nền đất cũ của cung Thượng Dương ở tiền triều. Đây là nơi mà Dương Hoàng hậu cùng bảy mươi hai cung nữ bị Ỷ Lan Nguyên Phi ép chết. Do oán khí quá nặng, Thượng Dương cung không còn có ai dám cư ngụ. Dần dần nơi đây bị bỏ hoang và xuất hiện những lời đồn ma mị. Trong cung ai ai cũng không xem đây là một nơi tốt đẹp, vậy nên nó nhanh chóng bị san bằng. Sau đó vị trí này được chọn làm nơi xây dựng ngục thất ở hậu cung, lại đổi từ cái tên Thượng Dương thành Đình Ngọ. Bởi lẽ Thượng Dương có nghĩa là mặt trời ở trên cao, mà mặt trời ở vị trí cao nhất chính là vào lúc giữa trưa, gọi là “đình ngọ”.

Yên Ngôn nghe đến ba chữ “Đình Ngọ Thất”, liền tái mặt mà nói: “Chỗ này chẳng phải là chỗ để xét xử cung nhân hay sao? Tần thiếp dẫu sao...”

Đàm Hoa hét lên: “Ngươi cũng xứng? Ti tiện thì sẽ được đưa đến những nơi ti tiện! Người đâu!”

Bạch Lãng cùng với một tên tiểu công công liền tiến đến chỗ Yên Ngôn, đưa tay định kéo nàng ta lôi đi.

Mộc Miên bây giờ liền hốt hoảng tiến lên quỳ xuống: “Thục Phi nương nương thánh minh! Chuyện này có hiểu lầm bên trong ạ!”

Đàm Hoa chán ghét nói: “Chủ nào tớ nấy! Các ngươi cũng lôi con tiện tỳ này đi chung cho bổn cung!”

Mộc Miên liền gấp gáp nói: “Xấp kinh văn này, không phải là xấp kinh văn mà chủ nhân nô tỳ chuẩn bị để đem đến Thái miếu!”

Đàm Hoa có chút ngạc nhiên, nhưng cũng liền nghiến răng nói: “Hồ ngôn loạn ngữ! Còn không mau lôi chủ tớ bọn chúng đem đi!”

Bạch Lãng đang định xông lên. Yên Ngôn liền lùi lại một bước lạnh lùng nói: “Mộc Miên nói đúng! Xấp kinh văn thực sự hiện đang nằm ở Mai Hoa Viện!”

Trong đại điện bấy giờ chỉ toàn tiếng xì xào của mọi người. Đàm Hoa liếc mắt nhìn Bạch Lãng, hắn ta liền thuận thế bước đến đằng trước ghì chặt tay của Yên Ngôn.

Nguyên Ninh trong dạ nóng như lửa đốt, lúc này nếu ra can ngăn, chắc chắn mọi chuyện sẽ bị bại lộ. Công sức khổ nhục mấy hôm nay sẽ theo đó mà đổ sông đổ bể. Nhưng nếu lúc này không làm gì, Yên Ngôn chắc chắn sẽ bị Thục Phi cưỡng từ đoạt lý mà đem đến ngục thất. Nguyên Ninh hoang mang, có hơi lạnh toát nơi mười đầu ngón tay. Rốt cuộc cuộc cũng nhìn thấy cái chau mày của Yên Ngôn mà chùn bước.

Bất chợt có thanh âm của ai đó vang lên, trong trẻo mà thanh lảnh như tiếng chim hót: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tĩnh Huệ Phu nhân hãy nói rõ cho mọi người cùng nghe đi!”

Đàm Hoa nghe thế liền tức giận, nàng ta đưa đôi mắt như lưỡi dao sắc lạnh hướng về phía thanh âm vừa phát ra đằng kia, chợt nhận ra đó chính là cái người mà nàng ta bỡn cợt khi nãy. Người ấy chẳng ai khác chính là vị Hoàng Ngự nữ.

Yên Ngôn bắt lấy thời cơ, liền nhanh miệng tiếp lời: “Nguyên Phi nương nương đã khoan dung mà bỏ qua cho lỗi lầm của tần thiếp. Tần thiếp đương nhiên khắc cốt ghi tâm, làm gì có chuyện to gan mà làm ra những chuyện xằng bậy. Chín mươi chín bản kinh văn phải đem đến Thái miếu, tần thiếp nghĩ nhất định phải là những bản kinh hoàn hảo nhất. Vì thế mà bản thân liền dụng tâm viết rất nhiều bản kinh khác nhau. Những bản kinh mà mọi người thấy ở đây đều là những bản mà tần thiếp không vừa ý.”

Yên Ngôn dừng lại đôi lát rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, tần thiếp lại không nỡ vứt bỏ đi những bản kinh văn này. Nên mới định đem bọn chúng cùng những bản kinh của các đại sư lặng lẽ đốt trong viện, để đổi lại một chút công đức. Ai ngờ tất cả lại bị đem nhầm đến đây!”

Lệ Uyển liền nghi ngờ nói: “Nói vậy thì chín mươi chín bản kinh kia đâu? Nếu có thì hãy đem ra, đừng có mà ở đây dối trá!”

Yên Ngôn ngẩng đầu mà lạnh lùng nói: “Mộc Miên, chẳng phải khi nãy ngươi nói ngươi đã đưa chìa khoá cho Mộc Nhi rồi sao?”

Mộc Miên cúi đầu lặng lẽ thưa: “Khi nãy lúc nô tỳ ra ngoài đã đưa chìa khoá cho Mộc Nhi! Nàng ta đã quay về lấy xấp kinh ấy, có lẽ không lâu sẽ quay trở lại đây ạ!”

Hoàng Ngự nữ liếc mắt thấy thần thái của Yên Ngôn chắc như đinh đóng cột, liền tiến đến một bước tỏ vẻ như đã thông suốt nói: “Nếu là như thế, vậy thì khi nãy cô ta ngăn cản Bạch Lãng công công đem xấp kinh này đến đây, vốn dĩ là đã biết xấp kinh này không phải những bản chính hay sao?!”

Mộc Miên không bỏ một giây lãng phí, liền nhanh miệng tiếp lời: “Dạ đúng như vậy! Xấp kinh chính thức được bảo quản trong tủ khoá, chìa khoá vẫn đang ở chỗ nô tỳ. Khi nãy Thục Phi nương nương sai Bạch Lãng công công đi, nô tỳ ngu xuẩn quên mất chuyện này, vả lại...”

Mộc Miên ấp úng do dự, nhưng lại nhanh chóng tiếp lời: “Vả lại Mộc Nhi có nói, khi nãy Bạch Lãng công công chỉ xông vào thư phòng mà lấy xấp kinh đi, bỏ ngoài tay những lời mà nàng ta cố nói. Nếu Bạch Lãng công công chịu nghe nàng ta giải thích một chút, thì mọi chuyện có lẽ không như bây giờ rồi ạ!”

Đàm Hoa đương nhiên tức giận, nàng ta đưa mắt nhìn Bạch Lãng, trong ánh mắt lộ rõ tia trách cứ. Sau cùng nàng ta im lặng, từng bước chậm rãi đi về chiếc ghế cao ở giữa đại điện. Đoạn nàng ta cười một tràng dài: “Thì ra chỉ là hiểu lầm!”

Nàng ta nói xong câu đó liền liếc mắt nhìn Hạ Thuỷ. Hạ Thuỷ liền hiểu ý mà căn dặn người bên dưới sắp xếp lại đống kinh văn nằm vương vãi ở giữa đại điện. Đàm Hoa thấy trong điện yên lặng, trong lòng liền có chút ngượng ngập, lúc này liền cố lấy uy nghiêm của mình mà đổi lại một chút danh dự: “Vừa nãy bổn cung hiểu lầm, có một chút nặng lời với Tĩnh Huệ, nàng không để tâm chứ?”

Yên Ngôn lúc này chỉ biết lặng lẽ lắc đầu. Lại nghe Đàm Hoa gằn giọng nói: “Bạch Lãng nôn nóng, làm việc tắc trách! Lôi ra ngoài phạt năm mươi cái tát, rồi bắt hắn phơi nắng hai canh giờ cho bổn cung!”

Bạch Lãng như bị sét đánh ngang tai, trong lòng tuy sợ hãi nhưng không dám oán hận, chỉ mếu máo nói: “Thục Phi nương nương xin tha tội!”

Đàm Hoa thở ra một hơi chán ghét mà lạnh lùng nói: “Phần cơm chiều nay cũng không có phần của ngươi! Nếu còn ầm ĩ, tối nay ngươi sẽ phải ngủ ngoài sân!”

Bạch Lãng khiếp sợ, bất đắc dĩ đành phải ngoan ngoãn chịu tội. Trong dạ Nguyên Ninh và Yên Ngôn đương nhiên có một tia hoan hỷ.

Lệ Uyển đưa mắt nhìn Nguyên Ninh, trong lòng tức giận nhỏ giọng nói: “Không ngờ cô ta lại cẩn thận như thế!”

Nguyên Ninh giả vờ nói: “Muội cũng cố hết sức rồi!”

Lệ Uyển cắn môi mà oán hận nói: “Ta biết! Lần này để cho cô ta đắc ý rồi!”

Đàm Hoa xử tội Bạch Lãng xong, bên ngoài đã thấy bóng dáng của Mộc Nhi bước vào, trên tay nàng ta là xấp kinh văn được gói trong bọc vải lụa có phần quý giá hơn nhiều. Xem bộ lời nói khi nãy của Yên Ngôn là đúng sự thật.

Đàm Hoa cũng giận cá chém thớt mà hướng về phía Mộc Nhi và Mộc Miên mắng: “Hai tên tiện tỳ vô dụng. Một tên ăn nói không rõ ràng! Một tên đầu óc ngu xuẩn! Tội của hai ngươi cũng không nhỏ!”

Mộc Miên và Mộc Nhi hốt hoảng quỳ xuống mà kính cẩn nói: “Nô tỳ biết tội của mình!”

Yên Ngôn liền đứng lên cúi đầu nói: “Tần thiếp biết là Thục Phi nương nương nghĩ đến tần thiếp! Mộc Miên tuy hậu đậu, nhưng mà lớn lên cùng tần thiếp chính là cô ta. Còn Mộc Nhi thì cũng hầu hạ bên cạnh tần thiếp đã lâu! Tuy ăn nói không được nhanh nhẹn nhưng những việc lau dọn quét tước rất chu đáo. Xin nương nương nể tình mà tha cho hai người bọn chúng!”

Đàm Hoa nuốt một hơi oán hận mà gượng cười nói: “Tĩnh Huệ biết bổn cung nghĩ đến nàng thì tốt rồi!”

Đoạn nàng ta liếc mắt nhìn Mộc Nhi và Mộc Miên mà tức giận nói: “Những tên nô tài ngu xuẩn như thế này nhìn thấy thật chướng mắt! Còn không mau lui xuống?!”

Mộc Nhi và Mộc Miên vui mừng dập đầu đa tạ rồi lui ra đằng sau.

Đàm Hoa hương đến phía Yên Ngôn mỉm cười: “Đám nô tài này vô dụng như thế! Xem bộ bổn cung sẽ xem xét mà phân phối thêm vài đứa nô tỳ thông minh lanh lợi đến viện của nàng! Dẫu sao thì nàng cũng đã dốc sức giúp đỡ bổn cung chép Pháp Hoa Kinh rồi!”

Yên Ngôn trong lòng lượn qua một tia nghi hoặc, nhưng rồi cũng đành gượng cười nói: “Mai Hoa Viện nhỏ bé, số lượng cung nữ cũng đã đông đủ rồi! Nếu lại phiền nương nương sắp xếp thêm người, e là...”

Đàm Hoa cong môi cười: “Nếu vậy thì chuyện đó để lại tính sau! Bây giờ thì chúng ta thưởng thức bút pháp của nàng được rồi chứ?!”

Tiếp theo mọi người lại được tận mắt chiêm ngưỡng bút pháp của Yên Ngôn. Có điều cảm xúc lúc này đã không còn như trước nữa, thay vào đó là những lời giả lả không hề có một chút thật tâm. Yên Ngôn nghe đến phát chán, liền đưa tay bắt lấy một chén trà đưa lên miệng. Nàng cố ý để tuột tay, khiến cho chiếc nắp của tách trà rơi xuống bàn làm phát ra thanh âm khá lớn.

Yên Ngôn gượng cười: “Tần thiếp đúng là vô dụng! Giữ lấy tách trà cũng không xong!”

Mộc Miên hiểu ý, liền tỏ ra quan tâm mà gấp gáp nói: “Chủ nhân có sao không ạ? Tay của người đã sưng đỏ lên rồi!”

Đàm Hoa nghe thế, cũng chán ghét mà mở miệng nói: “Tĩnh Huệ sáng giờ vất vả rồi! Xấp kinh của nàng cứ để ở chỗ bổn cung! Yến tiệc đến đây cũng đã xong, các vị muội muội cũng quay trở về viện của mình đi! Hẹn gặp mọi người tối nay tại Thái miếu cầu an vậy!”

Phút chốc các Ngự nữ và Phu nhân ở đó liền nhìn nhau rời ghế đồng thanh: “Chúng tần thiếp xin cáo từ!”

Trong lòng Yên Ngôn không khỏi có một tia đắc ý. Trái lại Lệ Uyển vô cùng tức giận, xem bộ kế sách này bất thành, Thục Phi sẽ không để yên cho nàng ta.

Ngoạn Hoa Cung ngoài những viện dành cho các Phu nhân thì vẫn còn một toà viện đặc biệt mang tên là Tứ Quý Viện. Tứ Quý Viện rộng rãi hơn so với các toà viện khác, nhưng lại được xây thành bốn toà các. Bốn toà các này xếp thành hình chữ “khẩu”, bao gồm Xuân Hoa Các, Hạ Nhật Các, Thu Nguyệt Các, Đông Phong Các. Mỗi toà các được thiết kế thành hai tầng, theo đó mà các Ngự nữ của Quan gia được chia ra cư ngụ.

Trong viện cũng chỉ toàn là nữ nhân, ở chung một chỗ như vậy, những xích mích thị phi xảy ra cũng là chuyện thường ngày.

Có con chim hoàng anh lướt qua cành lựu đang đung đưa. Trên tầng hai của Đông Phong Các, bên cửa sổ dường như đang có một vị nữ nhân ngồi đó.

Nô tỳ bên cạnh nàng ta đang đứng phía sau, trong lòng có chút do dự hỏi: “Chủ nhân, hộp trang sức này...!”

Nữ nhân kia không quay đầu, chỉ chậm rãi mà lạnh lùng nói: “Đem để vào trong tủ khoá mà cất đi!”

Cung nữ đó liền kính cẩn nghe theo. Đoạn nàng ta quay trở lại bên cạnh chủ nhân mình mà nhỏ giọng nói: “Chủ nhân trước mắt phải nhịn! Ngày sau chắc chắn sẽ có cơ hội đeo những thứ quý giá này trên người mà không cần nghi ngại!”

Nữ nhân kia quay đầu lại nhìn cận tỳ, đuôi mày lá liễu của nàng khẽ cong lên mà cương lãnh nói: “Chắc chắn sẽ như vậy! Hôm nay xem như chúng ta tính toán không chu toàn, quên mất hai con tiểu cẩu dưới chân Thục Phi mà để chúng thay nhau cắn xé. Vốn dĩ muốn lấy lòng cô ta, nhưng cuối cùng lại bị giễu cợt như thế!”

Nữ nhân ngồi đó không ai khác chính là vị Hoàng Ngự nữ vừa bị đem ra làm trò cười tại Hội Xuân Cung. Nhưng mà người bị đem ra làm trò cười hôm nay không chỉ có nàng ta. Nô tỳ bên cạnh nàng là Thuý Lan trong lòng chợt có chút thống khoái nói: “Nhưng chẳng phải cô ta cũng vừa bị một vố đau hay sao?”

Hoàng Ngự nữ như được gãi đúng chỗ ngứa, liền liếc mắt nhìn Thuý Lan nhếch mép cười nói: “Xem bộ cô ta lúc này đang tức giận lắm!”

Thuý Lan đưa miệng mỉm cười: “Chủ nhân yên tâm. Cô ta hoành hành trong hậu cung lâu nay cũng đã đủ. Ngày tháng sau này không có người cũ thì lại có người mới, chủ nhân lại sợ không có người liên thủ đối phó cô ta hay sao?”

Hoàng Ngự nữ đưa tay uống cạn tách trà trên bàn chậm rãi nói: “Tĩnh Huệ Phu nhân này cũng thực sự làm ta có chút bất ngờ! Trước nay chẳng phải cô ta vẫn ẩn nhẫn hay sao?”

Thuý Lan nhu uyển rót thêm một tách trà mà nhỏ giọng tiếp lời: “Nhẫn vô khả nhẫn! Con giun xéo lắm cũng quằn! Cẩu tử bị đuổi đến đường cùng, cũng phải quay lại cắn cái kẻ đuổi theo nó!”

Hoàng Ngự nữ kia khẽ cười, vân vê tay áo mà nói: “Tính ra thân phận của Tĩnh Huệ này cũng không tầm thường. Chỉ là trước nay chúng ta lầm tưởng cô ta là một kẻ vô dụng!”

Thuý Lan liền cẩn thận tiếp lời: “Phụ thân nàng ta là Phạm Ngũ Lão hiện đang có chỗ đứng ở tiền triều! Chẳng phải Thục Phi cũng vì thế mà xem cô ta như cái gai trong mắt hay sao? Nếu chúng ta có thể liên thủ với cô ta thì cùng là một chuyện tốt!”

Hoàng Ngự nữ gật gù nói: “Chỉ là Tĩnh Huệ này trước giờ băng lãnh tự cao! Ta còn không biết cô ta có chịu gặp mặt mình không nữa!”

Thuý Lan cười sâu xa nói: “Chủ nhân người nói gì thế! Vừa rồi trong đại điện chúng ta đã tiếp lời cho nàng ta. Huống hồ gì ngoài chuyện đó ra, chúng ta đối với Tĩnh Huệ Phu nhân này còn có một chút giao tình!”

Hoàng Ngự nữ tròn mắt nhìn nàng ta mà thở ra một hơi kinh ngạc nói: “Giao tình?”

Thuý Lan gật đầu: “Phụ thân nàng ta lúc trước chỉ là một kẻ đan giỏ tre ngoài đường. Là do Hưng Đạo Đại Vương đem ông ta về làm môn khách rồi tiến cử nên ông ta mới có ngày hôm nay!”

Hoàng Ngự nữ lúc này dường ngộ ra được chuyện gì, liền vui tươi nói: “Hưng Đạo Đại Vương!”

Thuý Lan gật đầu: “Chủ nhân là cháu gái bốn đời của Huệ Túc lão nhân gia! Hưng Đạo Đại Vương xuất thân là con trai của Khâm Minh Đại vương, vốn từ lâu bị triều đình nghi ngại. Ấy vậy mà Hưng Đạo Đại Vương vẫn được tin dùng rồi lập nhiều đại công! Nguyên là do do đâu cơ chứ?”

Hoàng Ngự nữ mỉm cười, đôi mắt lộ ra chút ánh sáng lấp lánh mà từ từ nói: “Hưng Đạo Đại Vương là một người hữu dũng hữu trung. Tuy nhiên ông ta được tín nhiệm như thế, một phần không nhỏ chính là nhờ lão nhân gia ngày xưa có góp vài lời với Thái tông Hoàng đế!”

Thuý Lan gật gù tiếp lời: “Đúng vậy ạ! Một chút giao tình này, chắc chắn không chỉ hậu duệ của Hưng Đạo Đại Vương nhớ đến, mà cả những người từng chịu ân của ông ta cũng chẳng dám quên!”