Phúc Thê Doanh Môn

Phúc Thê Doanh Môn - Chương 35: Chương 35: Khế Ước




"Lớn lên xinh đẹp, da trắng, tay thon dài, thì là cô nương thanh lâu sao? Thật buồn cười, Mẫu Đan thôn chúng ta cũng xinh đẹp, da cũng trắng, tay thon dài, nói như vậy, nàng ta cũng vậy sao?" Hai tay Lý Thư chống nạnh, cười lạnh hỏi.

Hạnh Nương trợn tròn mắt, "Ta, ý ta không phải như vậy, hơn nữa, nàng, nàng sao có thể so với Mẫu Đan?"

Lý Mặc không để ý nàng ta, trực tiếp nói với thôn trưởng, "Thôn trưởng, đúng vậy là ta mua nàng, ta không thể nào mua trong thanh lâu, đương nhiên, nàng cũng không phải là cô gái người nhà bình thường - -"

"Ai u, ta cứ nói." Hạnh Nương như bắt được nhược điểm, lập tức kêu gào nói.

Lý Mặc ngay cả mí mắt cũng chưa từng nhìn nàng ta, tiếp tục nói, "Nàng là nha hoàn gia đình nhà giàu."

Lời vừa nói ra? Đồng loạt ánh mắt của mọi người đều nhìn Lý Mạn.

Lý Mạn khó xử, mọi người nhìn nàng làm gì? Chẳng lẽ những người này có hoả nhãn kim tinh, có thể nhìn ra nàng là linh hồn đến từ thế giới khác sao? Nên buổi tối hôm đó tính hành hình nàng?





Lý Mặc nắm tay nàng, nắm thật chặt, lại nói, "Cụ thể ra sao ta cũng không rõ, chỉ biết là cả nhà giàu đó chẳng biết phạm lỗi gì, cả nhà bị lưu đày, nô tài nha hoàn trong nhà đều bị bán, vừa lúc, ngày ấy ta đi chợ gặp được, liền mua nàng."


"Ah." Mọi người gật đầu, thì ra là như vậy, ở sông thần nữ cũng không tính gì ngạc nhiên, có một gia đình bên thôn Triệu mua một nữ nhân trong gia đình giàu có bị phá sản.

Hơn nữa, mọi người đều nguyện ý mua những nữ nhân như vậy, xuất thân từ nhà giàu, dù là nha hoàn, nhưng cũng so với những cô nương nhà bình thường biết lễ hiểu chuyện nhiều hơn, chỉ là, cơ hội như vậy không nhiều, không thể không nói, Lý Mặc thật may mắn, thậm chí có cơ hội bắt gặp chuyện như vậy, mua được một nữ nhân vừa lòng.

Những ánh mắt người đó từ chán ghét, trong nháy mắt chuyển sang hâm mộ, trong lòng Lý Mạn hoảng sợ, đây là muốn gì? Nàng chưa từng nói một lời, thì nhìn nàng làm gì?

"Nha hoàn nhà giàu?" Hạnh Nương thế nào cũng không nghĩđến chân tướng lại như vậy.


Xuân Ny nhìn trò hay nửa ngày, nhưng kết quả lại biến thành như vậy, cũng thấy Hạnh Nương quá ngu xuẩn, chỉ phải để bản thân hỏi một câu, "Không có bằng chứng gì sao chúng ta tin được đây?"

"Không quan tâm ngươi có tin hay không." Lý Thư nói.



Lý Mặc phân phó Lý Họa, "Tứ đệ, đệ về mang khế ước qua đây."


Đầu năm nay, mua người được coi là chuyện lớn, phải lập khế ước, như vậy, mặc dù người đó có chạy trốn, cũng bắt về được.

Từ trên chợ mua được nữ nhân, thận phận khác nhau khế ước cũng khác nhau, giá mua cũng không giống nhau, nhữ điều này trong khế ước đều viết rõ ràng.


Lý Họa đáp ứng, liền xoay người đi ra ngoài.

Lý Mạn nhìn bóng lưng của hắn, không biết hắn đi đâu, nhưng nàng cũng muốn đi với hắn, như tay bị Lý Mặc nắm, trước mắt bao nhiêu người, nàng sợ chỉ cần một động tác nhỏ sẽ gây phiền toái không cần thiết, chỉ phải nín thở yên lặng nhu thuận đứng bên cạnh Lý Mặc, hy vọng không ai chú ý đến mình.

Thôn trưởng và mọi người, kiên nhẫn chờ, không bao lâu, quả nhiên Lý Họa cầm theo khế ước đến, đồng thời, trước mặt mọi người mở ra cho mọi người kiểm tra.

Tất cả mọi người nhìn, tuy không nhận ra chữ trong đó viết gì, nhưng đây là khế ước, sao có thể giả được? Hơn nữa, người ta lại dám lấy ra, thì càng không thể nào giả.

Ngay cả khế ước đều có, mọi người càng tin tưởng, thôn trưởng gật đầu, nói rằng, "Tứ lang, đem khế ước cất đi." Rồi quay lại trừng Hạnh Nương, "Thứ bà nương cô, khắp nơi gây chuyện, nói bậy nói bạ, lần này cô còn lời gì nói không?"

"Thôn trưởng, việc này không thể trách tôi, tôi cũng là nghe lời Xuân Ny nói." Hạnh Nương dần dần mất đi khí thế ban đầu, con mắt không có ý tốt nhìn Xuân Ny, đều là nha đầu chết tiệt kia nói với mình.