Phúc Thê Doanh Môn

Phúc Thê Doanh Môn - Chương 34: Chương 34: Chứng Cớ




Đến lúc Lí Mạn tiến vào, nhìn thấy tình cảnh này, có chút há hốc mồm.

Thôn trường cũng không ngở vợ mình sẽ làm chuyện như vậy, sợ lại đánh nhau, vội đứng dậy quát, "Bà này mới sáng sớm đã phát sinh cái gì, còn không trở về phòng nấu cơm đi, tứ lang sẽ ở lại đây ăn cơm."

"Người đàn bà thối này gần đây đã khoc tang, ta đây gột rửa xui xẻo cho nàng." Trương thị chán ghét nhìn Hạnh nương, nếu không phải người đàn bà thối này câu dẫn con cả của mình, con dâu cũng sẽ không sinh non, cháu đích tôn của nàng còn chưa còn chưa tới trên đời để nhìn được một cái.

" A, ta không muốn sống nữa." Hạnh nương tỏ vẻ giận dữ, chớp mắt, thẳng tắp nằm trên mặt đất, thanh âm kêu khóc bén nhọn, "Đều khi dễ đại thuận nhà ta là ngốc tử, nhị thuận là phế vật, các ngươi đều muốn ta sống tới chết trong lãng phí a."

"Nương tử nhị thuận, ngươi nói cái gì? Mau đứng lên." Thôn trường phiền muộn, lớn tiếng quát lớn.



Lý Mạn nhìn thôn trường, nhớ tới chuyện tình tối ngày ấy, ngực run lên, có chút hơi sợ nhích lại gần bên cạnh Lý Mặc.

Lý Mặc vừa vặn cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, đáy mắt rõ ràng có ý sợ hãi, không khỏi cầm tay nhỏ bé của nàng, nắm thật chặt ở lòng bànangft, thấp giọng nói, "Đừng sợ, có ta ở đây."



"Ừ." Lý Mạn ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt kiên định của hắn, như là có cổ lực lượng thần kỳ, nàng cảm thấy không sợ nữa, chính là, ngực còn bang bang đập lợi hại.

" Phát sinh chuyện gì?" Lý Họa đem thư cho Tam gia, vội vàng hỏi Lý Mặc ở bên này.


Lý Mặc thần sắc có vài phần ngưng trọng, việc này có liên quan đến trong sạch của nữ nhân nhà mình, hôm nay phải một lần làm kết thúc.

Lí Họa liếc mắt nhìn Hạnh nương một cái, nhớ tới đêm đó nàng ở nhà mình nói với Lý Mạn những lời này,đó,kia, trong lòng đã hiểu được bảy tám phần, liền lặng lẽ ở bên tai Lý Mặc dặn hai câu.

Trong viện này còn có mấy nam nhân phải lòng Hạnh nương, giờ phút này, thấy nàng như thế, lại không có một ai dám lên tiếng nói đở nàng, Hạnh nương đáy lòng đầy lửa giận không chỗ phát, trên mặt đất lăn lộn, khóc đến một mắt một phen nước mũi một phen," Tôi không muốn sống nữa, làm cho cho tôi chết tại đây đi, dù sao, nhà của chúng ta một người là ngốc tử, một người là phế vật, không ai bảo vệ ta, các ngươi giết ta đi."

Thôn trường tức giận râu run lên, nói với Lý Mặc, "Đại, kéo nàng đến, khóc lóc om sòm như vậy cho ai xem? Có chuyện gì đứng lên nói."

Lí Mặc chưa trả lời, Lý Thư nở nụ cười xấu xa,"Để ta kéo."




"Ngươi đừng chạm vào ta." Hạnh nương nghe thấy thanh âm của hắn, hoảng sợ bò vội sang một bên, hỗn đản này đến kéo nàng chắc không có ý gì tốt, đến lúc xách nàng gãy xương trật khớp lại nói là ngoài ý muốn, nàng chẳng phải là thiệt thòi sao?

"Ai u, còn tưởng rằng thật sự là muốn chết, nguyên lai lại tự mình đứng lên a." Lí Thư cười trào phúng.

Mặt Hạnh nương sưng đỏ căng ra thành màu gan heo, quát,"Lí Thư, ngươi là cầm thú —"


"Ngươi —"

"Tam đệ." Lí Mặc gọi lại Tam đệ, nói với Hạnh nương, "Nương tử Nhị thuận, ngươi cũng đừng nháo, hiện tại ở trước mặt thôn trường, chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện đi."

"Nói rõ ràng?" Hạnh nương kêu lên,"Nói đã nói, lão nương sợ a? Nương tử nhà ngươi chính là cô nương ở trong Hoa Lầu ra mà."




"Đồ đàn bà thối — " Lý Thư phát hỏa.

Lí Mặc một tay kéo lấy hắn, kéo hắn ra phía sau, trầm giọng hỏi, "Ngươi có chứng cớ? "

" Chứng cớ?" Hạnh nương sửng sốt, chỉ vào Lý Mạn," Các ngươi nhìn nàng lớn lên, xinh đẹp như một đóa hoa, còn có làn da trắng nõn kia, tay vửa dài lại thon, giống người vất vả sao? Gia đình bình thường sẽ chiều chuộng con gái như vậy sao? Nếu chiều chuộng, sao lại đem đi bán?"

" Đây không phải là chứng cớ." Lí Mặc cảm thấy chuyện hoang đường này thật buồn cười, tuy rằng hắn cũng không biết lai lịch của Lí Mạn, nhưng hắn tuyệt không tin nàng cô nương trong Hoa Lầu.