Phục Khắc Xuân Nhật

Chương 3: "Em không thể cho anh thêm phiền phức được"




Chương 3: "Em không thể cho anh thêm phiền phức được."

Trì Thu im lặng nghe đối phương giới thiệu, trong lòng đã xuất hiện những ấn tượng với các món bánh ngọt trong quầy. Cậu nắm chặt gậy dò đường của mình, khẽ gật đầu một cái như thể mình đã hiểu.

Đối với người ngoài thì cậu hơi hướng nội, nhẹ giọng hỏi: "Bánh mousse chanh cũng là sản phẩm mới à?"

"Đúng vậy, thưa anh."

"Tôi muốn một bánh mousse chanh và một bánh kem chanh, và thêm hai hộp bánh quy canh."

"Vâng, em sẽ gói lại cho anh luôn ạ, anh chờ một chút nhé." Cô nhân viên nhìn Trì Thu đang vui vẻ chờ đợi thế là mỉm cười nói: "Anh thật sự thích bánh vị chanh quá nhỉ, trong cửa hàng của em cũng có một số kẹo hạnh nhân vị chanh, em tăng anh dùng thử nhé."

Tiểu Nghiêm khó chịu, sao lúc trước cậu tới thì không đưa ăn thử đi.

Trì Thu nói cảm ơn với nhân viên, thái độ khiêm tốn đến mức làm người ta không nghĩ rằng cậu là tiểu thiếu gia của một phú nhị đại. Sau đó cậu đứng yên một chỗ mà đợi, không nói gì nữa.

Lần này tự mình chọn đồ ngọt nên tâm trạng của Trì Thu vui vẻ hẳn lên.

cậu ngửi mùi ngọt nồng đậm trong không khí, đôi môi nhịn không được mà nhếch lên, cảm xúc vô hình của Trì Thu như một đứa trẻ vui vẻ.

Từ nhỏ đến lớn, số lần mà Trì Thu bước vào cửa hàng đồ ngọt chỉ có thể đếm trên một bàn tay. Không phải cậu không muốn đến, mà là chưa có cơ hội.

Bình thường cậu muốn ăn gì thì người trong nhà sẽ mua giúp cho cậu, hoặc gọi ngoài đem tới, dường như sẽ không để cậu phỉa tự đi ra cửa hàng.

Trong những sự lựa chọn đó.

Trì Thu hiểu rằng, làm người mù và ít đi ra ngoài, bớt được phiền toái, thế mới lại thứ mà người nhà hi vọng cậu làm được. Trong một khoảng thời gian rất dài như vậy, cậu đã tự hiểu ra.

Cái kiểu cuộc sống buồn tẻ nhạt nhoài đó đã bắt đầu khi đôi mắt Trì Thu mù hoàn toàn năm 11 tuổi.

Cho tới bây giờ, Trì Thu tuổi 25, dưới sự bảo bọc của người nhà, vẫn là một người mù không cách nào sinh hoạt độc lập được.

Tất nhiên là cũng đã có người góp ý với Trì Thu: "Cậu nên ra ngoài đi một chút, hít thở không khí mát mẻ." Nhưng câu nói này chỉ à người bình thường tiện miệng nhắc chút mà thôi.

Duy chỉ có một người khác, đó là Lục Minh.

Tháng đầu tiên khi họ mới cưới, bỗng nhiên Lục Minh trầm giọng nói với Trì Thu lúc nào cũng ở nhà chờ mình rằng: "Tôi thuê cho em một tài xế, đã điều tra xong lý lịch con người rồi, khi nào buồn em có thể ra ngoài khuây khoải một chút."

Vào lúc đó, Lục Minh bỏ một tấm thẻ vào trong tay Trì Thu. Vào khoảnh khắc độ ấm lòng bàn tay chạm vào làn da Trì Thu, hệt như ngọn lửa rừng lan rộng. Trì Thu cầm thẻ mà mặt mày đỏ ửng, vừa ngờ vực cầm tay Lục minh: "Đây là?"

"Thẻ ngân hàng, khi nào em mua sắp thì dùng nó."

Trì Thu dừng một chút rồi từ chối: "Em có nhìn được đâu, không mua được gì cả. Nhà em có tiền mà em còn chưa dùng nữa."

"Sẽ có lúc cần dùng, cứ cất đi." Lục Minh nhéo nhéo tay của cậu, buông ra, rồi lại nói; "Đừng ủ rũ mãi như vậy, ra ngoài một chút đi, em cũng có thể đi gặp bạn bè."

Câu này nghĩa là: đừng chờ tôi mãi.

Nhưng lọt vào tai Trì Thu lại thêm vài ý khiến cho mình đau lòng.

Ngày đó, cậu do dự nắm chặt góc áo của mình, sau khi mừng thầm rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, tiếp theo là mờ mịt hỏi: "Nhưng em đi ra ngoài....lại thêm phiền phức cho anh nữa?"

Đuôi lông mày hờ hững của Lục Minh giật giật, khó hiểu: "Tại sao?"

Trì Thu cũng không nói rõ được, từ nhỏ cậu đã được dạy rằng không phải lúc nào cũng ra ngoài, cho dù có ra cũng phải được người nhà sắp xếp địa điểm thời gian rõ ràng. Nếu như cậu xảy ra chuyện, hoặc cậu mất tích, tất cả mọi người sẽ rất hốt hoảng.

Trước khi trước kết hôn một ngày, mẹ Trì Thu vẫn còn căn dặn cậu: "Con đã nhất quyết muốn kết hôn cùng cậu ta, vậy con phải chuẩn bị tâm lý."

Chuẩn bị kỹ rằng kiên nhẫn của Lục Minh có hạn.

Dù sao, Lục Minh của hiện tại và Lục Minh thuở niên thiếu mà Trì Thu thích, suy cho cùng cũng không phải là 'cùng một người'.

Nghĩ đến đây, Trì Thu khó xử cực kỳ, đối với người bạn đời vừa kết hôn này, cậu cúi đầu đầy tự ti.

Lo lắng của cậu không phải dư thừa, hôn nhân của cậu và Lục Minh không có chiều dày yêu đương làm nền tảng. Vội vàng cầu hôn rồi vội vàng kết hôn. Đâu đó chỉ hơn một tháng, giờ bọn họ đã ở chung một nhà. thật ra cả hai còn chưa đủ hiểu nhau, bất kỳ một phiền phức nào cũng sẽ thành trở ngại cho tình cảm cần ấp ủ này.

Lục Minh nhìn vẻ mặt trở nên đơn độc của Trì Thu thì chợt tỉnh táo một chút, sau đó giọng nói cố gắng chậm lại: "Tôi không trách gì em cả."

Trì Thu lắc đầu: "Em không thể cho anh thêm phiền phức được."

Lục Minh nhíu mày, hắn không có nhiều thời gian để hiểu rõ hành vi của Trì Thu. Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, hệt như một loại năng lực trời sinh đã có, vẻ mặt đối xử với mọi người đều quá lạnh nhạt.

"Phiền à?"

"Lúc trước người nhà cũng ít cho em ra ngoài, giờ quen rồi, thật ra anh cũng không cần để ý đâu."

Lục Minh không đồng ý: "Nếu như đây là quy tắt của những người lúc trước chăm sóc bắt em phải tuân theo, thì từ giờ trở đi em không cần phải nghe nữa."

"..."

"Tôi không cảm thấy có thêm phiền phức nào cả." Hắn nói: "Tôi thuê lái xe cho em, muốn dùng thế nào thì em cứ quyết định."

Lục Minh không nhiều lời, nhưng câu nào cũng như khắc vào lòng Trì Thu. Cậu không từ chối ý tốt của Lục Minh, nhận thẻ. Sau đó cậu đưa tay, nhưng đang tìm kiếm Lục Minh ở hướng nào.

Lục Minh thấy thế, tiến lên một bước để Trì Thu chìa bàn tay nhỏ nắm lấy tay hắn.

Dần dần, không biết Trì Thu nghĩ gì mà khuôn mặt đỏ ửng cả. Cậu vụng về ôm lấy Lục Minh, chủ động lấy đầu mình tựa lên bờ vai hắn: "Cảm ơn anh."

Lục Minh lớn hơn cậu ba tuổi, thuận thế sờ lên đầu cậu như dỗ dành đứa một đứa trẻ.

Trì Thu thỏa mãn nhắm mắt lại rồi cười một nụ cười ngượng ngùng, giọng nói còn mang theo một chút xíu hạnh phúc: "Sau này khi anh tăng ca, em đã có thể đưa cơm cho anh rồi."

"..."

Có trời mới biết, ý Lục Minh không phải như vậy.

Lúc này, ba giờ chiều, trong tiệm Sweet.

Nhân viên cửa hàng gói bánh ngọt bỏ vào trong túi rồi lễ phép đưa cho Tiểu Nghiêm.

Giọng của cô gái này Trì Thu nghe cứ ngọt ngào như kem vậy: "Của anh đây ạ, xin hẹn gặp lại ạ!" Toàn là đường còn xen lẫn cả sự nhiệt tình.

Trì Thu cảm thấy chuyến đi lần này, vị ngọt còn vương cả lên người cậu. Cậu cười rồi ngồi vào phía sau xe, thỉnh thoảng còn dùng tay chạm chạm vào cạnh cái túi

"Tiểu Nghiêm, tôi muốn mua thêm trà sữa, hai ly."

Tiểu Nghiêm nói: "Quán đó phải xếp hàng, giờ này giao hàng cũng không có hỗ trợ nữa."

Trì Thu tiếc nuối mấp máy môi.

Tiểu Nghiêm ngầm hiểu: "Anh đừng vội, em đặt hàng qua điện thoại, tầm nửa tiếng là lấy đơn được rồi. Giờ em chở anh về trước sau đó em đi lấy. Anh thấy vậy được chứ?"

"Được! Tiểu Nghiêm, phiền cậu."

"Có gì đâu."

Mắt thấy có đèn đỏ, Tiểu Nghiêm dừng xe chờ, tiện tay trên màn hình điện thoại hiện lên quán trà sữa mà Trì Thu thích, đặt hai ly trà, một ly ba phần ngọt không topping, một ly đủ đường và bánh pudding. Hắn nghĩ đại cũng biết, ba phần ngọt này chắc chắn cho giám đốc Lục, đầy đủ đường là cho anh Trì đây.

Mỗi lần Trì Thu muốn uống trà sữa, kiểu gì cũng sẽ chọn thêm một phần cho Lục Minh.

Tiểu Nghiêm nhún vai, chắc là do tình yêu nhỉ?

Dù sao hắn cũng không thích uống trà sữa toàn đường, mỗi lần uống trà sữa toàn đường do người khác mời, giống như muốn lấy luôn cái mạng chó của hắn. Tiểu Nghiêm chỉ thêm quá lắm là ba đến năm phần ngọt, mà người nghiêm túc giống Lục Minh...không cho đường chắc ổn hơn nhỉ?

Lúc đưa Trì Thu đến biệt thự đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Sau khi Trương bảo mẫu nhận được điện thoại từ Tiểu Nghiêm bà đã đứng đợi trước cửa sân. Vừa thấy xe dừng lại đã vội vàng ra đón, mở cửa sau ra rồi nói: "Cậu đi đâu mà lâu vậy? Giám đốc Trì tới lâu rồi, tôi định gọi điện thoại cho cậu nhưng bà nói không cần. Tâm trạng bà bây giờ cũng không tốt lắm, đang ngồi chờ cậu đấy ạ."

Trì Thu sững sờ, vội vàng xuống xe.

Cậu còn không quên nói với dì Trương: "Mấy cái bánh ngọt này nhờ bác cất tủ lạnh giúp con nhé."

"À, vâng."

Dưới sự giúp đỡ của dì Trương, cậu vội vàng đến phòng khách tại lầu một của căn biệt thự. Trước mắt, một người phụ nữ trong một chiếc váy đơn giản đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Tâm trạng đầu tiên của bà khá là không tốt, khi thấy Trì Thu trở về thì nét mặt ấy mập tức chuyển 180 độ.

Còn đâu dáng vẻ đau lòng nữa, dì Trương không khỏi tấm tắt.

Không biết còn tưởng rằng bình thường Lục Minh khó khăn nghiêm khắc với Trì Thu lắm.