Phục Khắc Xuân Nhật

Chương 2: "Anh cũng nhớ em."




Chương 2: "Anh cũng nhớ em."

Kết hôn nửa năm, thời gian họ gặp nhau đã ít lại càng thêm ít, điều này khiến cho Trì Thu cảm thấy rất cô đơn.

Phía bên kia im lặng một hồi lâu, lâu đến mức Trì Thu cứ nghĩ rằng điện thoại đã tắt rồi, nhưng anh không hề nghe thấy tiếng " tút tút ----"

Anh lúng túng nháy nháy mắt, còn cho rằng mình nói sai nên vội vã đổi chủ đề: "Hôm nay lúc ra ngoài, hoa hạnh đều nở cả rồi, dễ chịu lắm." Anh nuốt nước bọt, không biết rằng giây phút này mình càng bất lực biết bao nhiêu.

Tiểu Nghiêm không nghe thấy phía bên kia điện thoại nói gì cả, nhưng cậu thấy vẻ mặt thay đổi của Trì Thu qua kính chiếu hậu rất rõ ràng. Cậu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, giám đốc Lục tính tình lạnh nhạt đó lại nói lời gì không hay rồi.

Chỉ là người làm công ăn lương nên Tiểu Nghiêm cũng không thể nói gì. Cậu lúng túng ngồi thẳng người, thở nhẹ, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình lại.

Tầm đâu đó một phút sau, bên kia mới chậm chạp truyền đến một câu giống như xin lỗi: "Là tôi bận việc quá, không để ý đến cảm xúc của em, xin lỗi em."

Trì Thu mấp máy môi, anh không có ý đó: "Không phải em muốn anh xin lỗi, em..."

"Trì Thu."

"Vâng."

Vội vàng không kịp chuẩn bị, Lục Minh trả lời: "Anh cũng nhớ em."

Tư duy công thức, ngay vị trí cố định, nói ra cũng chắc chắn.

Trì Thu không biết, trong mắt rất nhiều người thì Lục Minh là một kẻ không có chút thú vị nào cả. Cứng nhắc, lạnh lùng, không có tình người. Kiểu người như vậy ấy thế mà kết hôn, lại còn nói một câu 'anh cũng nhớ em', khó mà tưởng tượng nổi.

Trì Thu nắm chặt điện thoại, tâm trạng giống như đang ngồi trên cáp treo.

Anh không biết lúc Lục Minh nói ra những lời này là tâm trạng thế nào, cũng không biết vẻ mặt của hắn ra làm sao. Nhưng Trì Thu cảm thấy rất vui, anh mong rằng Lục Minh sẽ nghiêm túc, thật lòng.

Mà Lục Minh cũng không biết khi hắn nói xong câu 'anh cũng nhớ em' thì mặt Trì Thu đã ửng lên như lá đỏ mùa thu, hệt như cảnh thu lúc chiều muộn

Lục Minh nói: "Tối nay tôi sẽ về, em không cần chờ cơm chiều đâu, tôi không chắc là về có đúng giờ không nữa."

Hắn chắc chắn giống như Trì Thu sẽ chờ mình vậy.

Bởi vì lúc trước Trì Thu đã từng làm việc ngốc nghếch như thế, chờ hắn đến nửa đêm chỉ vì sắp xếp ăn bữa tối, cho nên Lục Minh mới bổ sung: "Em ăn trước là được."

Vừa nghe hắn muốn về nhà khiến Trì Thu lập tức trở nên vui vẻ, không quan tâm Lục Minh có nhìn được hay không, anh dùng sức gật đầu: "Được!"

Cơn mưa phùn bên ngoài đã nổi lên, rả rích rơi trên cửa sổ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Minh để điện thoại xuống rồi tiện tay nới lỏng cà vạt trước ngực ra.

Hắn đứng trước cửa sổ kiểu Pháp tại văn phòng, sau dáng người thon dài cao ngất là khi vực làm việc sạch sẽ ngăn nắp. Từ Linh đợi ngoài cửa đã lâu, cậu lại gõ cửa thêm lần nữa.

"Vào đi."

Từ Linh cầm một tách cà phê trong tay và thêm một phần đồ ngọt, để lên bàn làm việc của Lục Minh: "Giám đốc Lục, đây là trà chiều của anh Trì." Ngay sau đó cậu đưa cho Lục Minh một tập tài liệu.

Lục Minh quay lại, trên khuôn mặt không có nét nào dư thừa. Hắn nhận tài liệu rồi ngồi xuống xem kỹ. Trong lúc đó, Lục Minh uống một hớp cà phê, còn đồ ngọt thì không động tới.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau khi Từ Linh báo cáo hết cho hắn mới phát hiện bình giữ nhiệt để trên bàn còn chưa kịp mở ra.

"Giám đốc Lục, canh còn nóng nên uống ạ." Từ Linh nhớ tới lời dặn của Trì Thu nên hạ giọng mà nhắc.

Lục Minh lười giơ lên mắt, nói thẳng: "Phần trà chiều mua chuộc cậu rồi à?"

"....Dạ không! Giám đốc Lục, anh hiểu lầm rồi ạ." Từ Linh có trăm miệng cũng không cãi được, ước gì tát cho mình một cái. Nếu quan hệ của Lục Minh và Trì Thu không hòa thuận, vậy không còn nghi ngờ gì nữa hành động đó đã khiến cho Lục Minh khó chịu.

Nào ngờ sau khi Lục Minh nói xong, đẩy cà phê sang một bên rồi bàn chuyện công việc, vừa mở bình giữ nhiệt ra, rót một chén canh gà nóng hổi. Tức thì mùi canh gà nập bốn phía khiến cho bụng cậu đói vang.

Lục Minh thấy cậu còn chưa đi mới cứng nhắc hỏi một câu: "Muốn ăn một chén không?"

"Không cần không cần ạ, anh khách sáo quá..." Từ Linh quay người ra khỏi văn phòng.

Lục Minh thổi thổi vào chén canh rồi múc hai muỗng cho vào miệng. Mấy ngày nay lần đầu tiên có thứ gì đó ấm áp ngoài cà phê được đưa vào dạ dày. Điều đó khiến hắn rất thoải mái, ngay cả nét mặt cứng ngắt cũng nhẹ nhàng đi không ít.

Trì Thu cũng đoán được như vậy, trong khoảng thời gian này, hắn bận đến mức không có thời gian chăm sóc cho dạ dày của bản thân.

Không có bữa ăn nào đúng giờ, cơm cũng không ăn nóng, qua loa mấy miếng là được.

Cho nên để chăm lo cho đến độ ăn hỗn loạn của Lục Minh, phòng ngừa chuyện dạ day bị áp lực, bình canh gà này được đun sôi, dầu đã được hớt cẩn thận, rồi một số loại thảo mộc bảo vệ sức khỏe được thêm vào, không hề giống những thứ canh gà dầu mỡ khi trước.

Vừa nhìn đã thấy tốn công biết bao nhiêu.

Lục Minh uống xong cũng không mất lâu lắm. Hắn uống không đủ nên tiếp tục rót chén thứ hai, nhìn chén rỗng tuếch, hắn nhấn điện thoại riêng trên bàn rồi nói với trợ lý của mình: "Tôi nhớ sẽ có một buổi hòa nhạc tại Nhà hát Thành phố C, cậu đặt giúp tôi hai vé."

Hôn lễ của Lục Minh và Trì Thu tổ chức quá vội vàng nên hai người cũng chưa đi hưởng tuần trăng mật.

Trì Thu chỉ nghĩ đơn giản rằng mắt mình không tiện, đương nhiên sẽ không yêu cầu những thứ phiền phức với Lục Minh. Bình thường Trì Thu có rất nhiều sở thích thực hiện được trong nhà, chuyện thích đi ra ngoài lại càng thêm ít, buổi hòa nhạc lại là một ngoại lệ.

Nhưng sau khi Trì Thu kết hôn với hắn, có vẻ như Lục Minh chưa từng thấy anh đến bất cứ một buổi hòa nhạc nào.

Lục Minh không biết vấn đề có phải từ anh mà ra không, mà bây giờ hắn cũng không còn dư sức để cân nhắc chuyện này nữa. Hắn chỉ muốn dùng hết khả năng để cùng Trì Thu tham gia hòa nhạc được thêm vài lần, đề bù cái gọi là 'tuần trăng mật'

Nghĩ tới đây, Lục Minh nói: "Đến khi đó chuẩn bị luôn cho tôi một bó bông."

Cuối cùng, hắn nói: "Bây giờ đặt tôi một bó hồng có kịp không?"

...

Vào lúc đó, sau khi cúp điện thoại của Lục Minh thì Trì Thu cũng không nghĩ gì nhiều.

Tâm trạng của anh đã tốt hơn nhiều, thậm chí còn đổi giọng nói với Tiểu Nghiêm: "Đến Sweet một chuyến đi, tôi muốn mua chút đồ ngọt về nhà."

Tiểu Nghiêm lập tức quay đầu xe.

Trên đường đi, Tiểu Nghiêm làm như vô tình mà hỏi: "Lúc trước anh nói thích hoa quế nên giám đốc Lục có kêu người ta trồng hoa quế ở vườn sau. Chờ thu đến chắc chắn sẽ rất dễ chịu!"

Trì Thu cười rộ lên, lo lắng trong lòng cũng không còn, từ âm u thành trong vắt.

Tiểu Nghiêm thấy anh cười nên tâm trạng cũng tốt theo. Bởi vì tuổi còn trẻ nên nói cũng không ít, thế là hỏi chuyện: "Anh Trì, anh và giám đốc Lục là ai theo đuổi ai trước vậy?"

Tai Trì Thu đỏ ửng lên, anh không ghét cậu lái xe mới nhậm chức không bao lâu mà còn cố ý 'dạy dỗ' một câu: "Cậu nói nhiều quá, lo lái xe đi."

"Xin lỗi, tại em thấy anh cười nên tâm trạng em cũng vui lây." Tiểu Nghiêm rất biết cách nói chuyện, cậu vui vẻ hớn hở ngồi ngay ngắn, chăm chú lái xe.

Mà nói đến, Tiểu Nghiêm được xem như là tài xế riêng được Lục Minh tuyển dụng riêng cho Trì Thu, chỉ phục vụ duy nhất cho Trì Thu.

Chưa đầy một lát, chiếc xe đã lái đến trước cửa hàng đồ ngọt tên là Sweet.

Trì Thu xuống xe dưới sự giúp đỡ của Tiểu Nghiêm.

Cơn mưa phùn của thành phố Hạnh Tây tràn ngập mùi ẩm mốc, Tiểu Nghiêm ở bên cạnh bung dù cho anh.

"Chút mưa đấy có là gì đâu." Trì Thu không thèm để ý, anh cầm gậy dò đường, gõ gõ vào mặt đất rồi từ từ đi vào cửa tiệm được trang trí tinh xảo kia.

Giá của tiệm đồ ngọt này không hề rẻ thế nên hương vị cũng rất ngon. Tại vì tính đặc thù của bánh nên dịch vụ của tiệm không khuyến khích giao hàng tận nơi.

Rất nhiều loại bánh nếu muốn ăn thì phải tự đến lấy.

Thường thì Trì Thu sẽ nhờ Tiểu Nghiêm đi đến lấy, nhân viên cửa hàng nhìn thoáng một cái đã biết Tiểu Nghiêm này là khách quen.

"Hoan nghênh quý khách!"

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào đón họ, sau khi cô gái chú ý đôi mắt vô hồn và cây gậy dò đường trong tay thì lanh lẹ đến đón, bắt đầu chủ động giới thiệu bánh ngọt có trong tiệm.

Từ danh mục đến hương vị đều kể ra hết, tất cả đều được giải thích rất chi tiết.