Hai mươi tám tháng chạp, vậy mà Trần Ngọc thật mang về một nữ nhân, lại còn đang mang thai!
Nàng mới đến, bộ dáng sợ sệt, trốn ở sau lưng Trần Ngọc. Ta phí đi sức chín trâu hai hổ ủi phẳng tay áo cho Trần Ngọc, vậy mà lại bị nữ nhân kia vò cho nhăm nhúm.
Hai mắt ta sáng bừng lên, xoa xoa tay, trong mắt chứa nhiệt lệ, "Con của ngươi?"
Trần ngọc nhàn nhạt liếc ta một cái, "Phải."
Ta che miệng, khóc thành tiếng, "Ngươi không phải đang gạt ta chứ?"
Nữ nhân kia nhút nhát từ phía sau đi tới, tại nơi mà trần Ngọc không nhìn thấy, nhìn ta mỉm cười vô cùng khiêu khích, "Tỷ tỷ chớ trách tướng gia, nô tỳ tùy tiện tới cửa, không hiểu biết, nếu như tỷ tỷ để ý, nô tỳ sẽ đi ngay."
Ta chăm chú giữ nàng lại, nâng lên hai tay của nàng, vui đến phát khóc, "Lúc nào sinh! Trước tết có thể chứ? Nếu được, ta cho ngươi thêm ba mươi lượng."
Nụ cười của nữ nhân cứng đờ, "Ba mươi...... Cái gì?"
Trần Ngọc nhíu nhíu mày, quay người nhìn nữ nhân nói: "Trước tiên ngươi cứ an tâm ở lại, đợi sinh hạ hài tử thì sẽ tính toán sau."
Hắn nhìn ta vô cùng yên tâm, rồi trong ánh mắt lưu luyến của nữ nhân kia, quay đầu rời đi mà không them ngoảnh lại.
Thật sự là tra nam cặn bã!
Trước kia luôn luôn không được không được, bây giờ tại sao lại được rồi?
Trần Ngọc vừa đi, ta vội vội vàng vàng giới thiệu nhữ nhân cùng bốn vị tỷ muội đằng sau lưng, "Đừng lo lắng, cố gắng lên, cố gắng lên!"
Hồng di nương dáng vẻ thướt tha mềm mại xoay người đi lên, ghét bỏ trên dưới dò xét một phen, "Bụng rất lớn a, không sửa được."
Nữ nhân hoảng sợ che bụng của mình, "Các ngươi muốn làm gì?"
Ta trông đợi nói, "Ngươi thử một chút không?"
Hồng di nương táo bạo nói, "Đáng chết, ta cũng nghĩ là không được!"
Nàng ném đi thước đo, còn trên mặt đất đạp mấy phát, nhìn ta nói: "Nếu mà tỷ còn cưỡng ép ta may đồ cho phụ nữ mang thai nữa là ta bỏ đi đấy!" Khương di nương vây lượn quanh một vòng, lắc đầu, "Không được, hai ta cũng không chơi được với nhau rồi."
Nữ nhân vô cùng đáng thương nói, "Là Liên nhi không tốt, làm Nhã tỷ tỷ tức giận."
Khương di nương rũ mắt xuống, "Không phải, bụng của ngươi lớn, ôm không nổi cái đàn tỳ bà nên không tặng được." Lan di nương thần sắc mệt mỏi, "Khương tỷ tỷ, người ta đến đây để sinh hài tử chứ không tranh sủng với chúng ta. Tỷ nên lưu tâm một chút đi."
Đôn di nương vẫn ngơ ngác, "Điểm tâm? Cái gì điểm tâm?"
Đám người, “......"
Ta hít một tiếng, vỗ vỗ bả vai nữ nhân kia, "Ngươi tên là......"
"Thiếp tên Bạch Liên."
"Bạch Liên, tên rất hay tên rất hay, " Ta nhiệt tình xoa xoa tay, "Nói nữa, sự tình tốt đừng lưu đến năm sau, năm nay sinh con thì thế nào?"
Bạch Liên một mặt khó xử, "Liên nhi biết phu nhân ngóng trông hài tử, nhưng tướng gia nói, hết thảy phải lấy an toàn làm đầu...... Gấp không được......"
Một trận gió nhỏ thổi qua, bốn người kia mặt mũi không biểu lộ.
Khương di nương, "Này, giải tán, không được rồi."