3.
Đã đến buổi trưa, mặt trời đã lên cao, ánh sáng rực rỡ, cây quạt trong tay ta vung đi vung lại, nhíu mày lại, hỏi, "Tướng gia khi nào về?"
Không có Phượng Chi nữa, nha đầu thay thế bên cạnh lãnh đạm đáp, "Đã sớm về rồi."
Thật sự là chủ nào tớ nấy, lãnh đạm chẳng chào đón ai.
Trần Ngọc về, định đến thư phòng một chút sau đó sang phòng để sửa lại cây đàn..
Ta tính toán thời gian, trực tiếp đi về phía Thanh Ca uyển.
Bên trong vang lên tiếng đàn trầm bồng du dương, đẩy cửa ra, Trần Ngọc một thân áo xanh, ngồi trên mặt đất, thanh lãnh như ngọc, khuôn mặt ẩn sau khung cửa sổ, chỉ lộ ra nửa gương mặt, trông hắn như thiên nhân.
Người này, đương thời đại tài, mưu trí siêu tuyệt.
Trong triều nhiều người tôn xưng một tiếng Trần tiên sinh.
Có thể sánh vai với Thánh hiền
Ta đứng ở cổng, đột nhiên có mấy lời thôi mà cũng nói không ra.
Chẳng lẽ ta lại nhìn thánh nhân gảy đàn này rồi thô thiển hỏi, "Gần đây nhất có cố gắng trong việc sủng hạnh tiểu thiếp hay không” sao?"
Hoặc là hỏi, "Thân thể tốt không? Ban đêm có lực bất tòng tâm hay không?"
Cơ mà kể cả thiên nhân, cũng phải có thất tình lục dục chứ nhỉ.
Trần Ngọc đưa mắt lên nhìn, bình bình hòa hòa hỏi ta, "Phu nhân có chuyện gì?"
Ta sờ mũi một cái, đi vào bên cửa sổ, cách cửa sổ cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Cái kia......"
Trần ngọc không nói một lời, chờ ta nói chuyện.
Ta quyết tâm, ngữ tốc nhanh chóng, "Ngươi gần nhất có coi trọng cô nương nào không?"
Trần Ngọc lông mày nhíu lại chăm chú nhìn ta, chậm rãi, "Làm sao? Lại nạp thiếp cho ta à?"
Ở trước mặt hắn, ta tựa như một học sinh trăm phương ngàn kế tính toán tiên sinh, trí thông minh bị nghiền ép.
Ta không tự tin lắm nói, "Lần này chính ngươi chọn, nếu là...... Có hài tử, ta đều không ngại."
Có lẽ ánh mắt của ta quá mức chờ đợi, hắn nửa ngày, hiểu rõ gật đầu, "Biết rồi."
Đây cũng là quá dễ nói chuyện đi, ta bưng lên canh lê mới chuẩn bị lên, nói bóng nói gió, "Nghe nói, Khương di nương mới tìm được một chiếc Hổ Văn tì bà, thỉnh giáo trước mặt ta. Ngươi cũng biết, ta không thông âm luật, phu quân có rảnh, không bằng chỉ điểm một hai cho nàng?"
Trần Ngọc ném cái bào, gỗ vụn rơi ra, nhặt lên áo khoác giống như muốn ra cửa.
Ta vội vàng bưng lê canh tiến tới, "Uống một ngụm đã?"
Hắn nhạt nhìn ta một chút, "Ngươi đã không thông âm luật, liền mỗi ngày buổi chiều, đến chỗ này của ta đi." Ta khờ mắt, "Cái này...... Không phải ta gọi ngài chỉ dạy, là Khương di nương."
"Vậy thì bảo chính nàng ấy tới tìm ta."
Ta há hốc mồm, cái sủng ngoài kế hoạch này, ý nghĩa cũng không giống nhau.
Khương di nương có gương mặt đẹp, nhưng lại không cầu được sủng, bây giờ hắn lại làm ta lâm vào thế khó.
Trần Ngọc đẩy canh lê ngăn trước mặt hắn ra, đi đến dưới hiên, trùm lên áo khoác, "Sau này, ta sẽ đem câu đối trên cửa đổi đi, chào cái cũ đón cái mới cũng tốt mà."
Ta nghi ngờ nhìn hắn một chút, luôn cảm thấy hắn hôm nay tâm tình không tệ.
Khả năng, hắn biết sắp Tết là ta phải đi rồi chăng?
Tiếp theo phía sau lưng ớn lạnh, cảm thấy trong lời nói của hắn có hàm ý.
Chẳng lẽ biết, ta muốn đi.