Giọng nói đầy khói thuốc kia cất lên: “Được rồi, Tiểu Dung Dung đừng tức giận, họ không thức thời, cứ chờ đó cho ta.”
Sau đó, từ trên giường vang lên tiếng quần áo ma sát sột soạt và tiếng bàn tay khẽ nhéo da thịt.
Lạc Nguyệt Dung thở nhẹ: “Đều tại chàng, tới ngoại trạch của chàng không phải là được rồi sao, cứ nhất định phải tới đây, hại em bị người ta trông thấy.”
Giọng nói đầy khói thuốc đáp lại: “Xuỳ, nàng cũng biết con cọp cái nhà ta mà, hình như bả phát giác ra được gì rồi. Ta cũng muốn tốt cho nàng thôi, tới nơi thế này, dẫu cho bả điều tra ra thì ta có thể bảo người khác gánh thay, hả? Bé ngoan của ta à.”
Hai người dưới giường nghe mà mặt đỏ tới mang tai, nghĩ thầm không thể tiếp tục nữa. Vệ Lê chưa bao giờ ước mình có khả năng tàng hình như lúc này.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng binh khí va chạm, tiếng bước chân của hơn mười người đồng loạt tiến đến. Cửa “vụt” bỗng chốc bị đẩy ra, Vệ Lê cảm thấy trên giường nảy lên rồi bốn bàn chân đặt xuống đất.
“Xin lỗi các vị, hôm nay có chuyện cần quét ổ, các vị có thể quay lại vào ngày khác.”
Nghe âm thanh quen thuộc này, Vệ Lê và Doãn Phi Khanh trố mắt.
Có thể nói tới việc quét ổ một cách nho nhã và lễ độ ở một nơi thế này, người tới hẳn là Thẩm Ích rồi.
Thẩm Ích nhìn phía trước, theo sau là bốn võ tướng đứng thẳng tắp trước cửa và không hề liếc nhìn lên giường. Lạc Nguyệt Dung hoảng loạn bọc lấy cơ thể, thuận tiện lấy tấm sa mỏng che lên mặt rồi chạy ra ngoài như trốn.
Bốn võ tướng vào phòng lục soát và khua khoắng đại đao sáng loáng xuống gầm giường. Doãn Phi Khanh ôm Vệ Lê vào trong, đại đao sượt qua mũi nàng.
“Tướng quân, gầm giường có người!”
Vệ Lê kề sát Doãn Phi Khanh, có thể cảm nhận rõ ràng tim đệ ấy đang đập lên thình thịch.
Bị phát hiện rồi!
Mà còn là ở cùng với tình nhân của phu quân mình!
Vệ Lê cảm thấy không cần cây đao trước mũi này, ánh nhìn của Thẩm Ích đã có thể lăng trì hai người họ rồi!
Vệ Lê bị võ tướng tóm cánh tay kéo ra từ dưới gầm giường một cách thô lỗ.
Trong tầm mắt, thoạt tiên là một đôi giày màu đen sạch sẽ, nhìn lên là dáng người thẳng tắp của Thẩm Ích.
Khoảnh khắc mắt hai người chạm nhau, Vệ Lê thấy được sự kinh ngạc từ đôi đồng tử đen láy của hắn và còn nhận thấy được một tình cảm khác mãnh liệt hơn.
Vệ Lê không thể nói rõ cụ thể là gì, chỉ cảm thấy đồng tử hắn khẽ run lên, có tìm kiếm, có vui sướng, thậm chí là đạt được ước muốn?
Vệ Lê vịn mũ sa, thầm vỡ lẽ: À, bây giờ nàng vẫn còn mặc nam trang, hắn thích nam nhân, chẳng lẽ lớp hoá trang này của mình quá tuấn tú, có phải hắn nảy sinh tâm tư gì đó không nhỉ?
Thẩm Ích đang định mở lời, chợt thấy Doãn Phi Khanh cũng bị kéo ra từ gầm giường.
Thấy hai người đều tỏ ra áy náy, Thẩm Ích sửng sốt nói không nên lời, hồi lâu sau mới gian nan nói: “Vệ Lê, nàng... Ta không biết nàng...”
Doãn Phi Khanh vừa định giải thích, thì một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn chắn trước mặt y rồi nói một cách thiếu mạch lạc: “Ký Bình, ai làm nấy chịu. Là ta bắt Phi Khanh tới đây, đệ ấy bị ta ép, là ta là ta là ta cả, huynh đừng trách đệ ấy.”
Trước mặt hắn, nàng lại công khai bảo vệ một nam nhân khác. Thẩm Ích thấy nàng khẽ dang hai cánh tay che chở Doãn Phi Khanh như gà mẹ bảo vệ đàn con sau lưng, khiến đôi lông mày hắn dần dần đượm vẻ u ám và ngực như bị một tảng đá nặng đè lên.
Doãn Phi Khanh đưa cánh tay trái ra cản nàng lại, giải thích: “Không, do đệ, đại ca huynh đừng trách cứ Vệ tỷ... Tẩu tử.”
Vệ Lê nghi hoặc huých cùi chỏ vào đệ ấy, ra hiệu cho đệ ấy đừng gánh hết trách nhiệm về mình. Doãn Phi Khanh cũng giơ nắm đấm về phía nàng, im lặng phản đối: “Tỷ đừng gánh hết mọi chuyện vào mình nữa, không thấy mắt đại ca như sắp phun ra lửa sao?”
Vệ Lê liếc nhìn Thẩm Ích, ý trong mắt hắn không thể rõ ràng hơn được nữa: Nhìn thấy người mình yêu đi cùng người khác phái nên hắn đang ghen chứ sao.
Vệ Lê ngẫm nghĩ, bây giờ thân phận của mình quả thực xấu hổ: Đã là vợ chồng giả với Thẩm Ích, còn là đối tượng hoài nghi bị “bắt gian tại giường” với người yêu hắn, sau này nàng phải tự xử trong phủ thế nào đây? Mấy ngày trước hắn sinh bệnh, vất vả lắm mối quan hệ giữa hai người mới thân thiết hơn. Bà nội và tỷ tỷ cũng rất tốt với nàng. Nàng đang cảm khái trời cao chiếu cố cho kiếp này nàng được sống thoải mái hơn, vậy mà hôm nay toàn bộ mọi mong đợi trước đây đều tan thành mây khói rồi.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, Thẩm Ích nắm chặt bảo kiếm đến nỗi khớp tay trắng bệch.
Vệ Lê bối rối nhìn Thẩm Ích, hắn thật sự tức giận rồi.
Thẩm Ích thoáng nhìn qua hai người một cách nặng trĩu rồi chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài.
Cuộc gặp xấu hổ đến cực điểm hôm nay là một hồi chuông cảnh tỉnh cho nàng. Thẩm Ích tốt với nàng, nhưng nàng không thể lợi dụng điều này mà nảy sinh tâm tư khác khi gần gũi chăm sóc lúc người ta sinh bệnh được. Doãn Phi Khanh là bạn tốt của nàng, nàng không thể làm ra chuyện cướp đoạt người trong lòng của bạn mình được.
Vệ Lê ủ rũ cúi đầu hồi phủ, muốn đợi hắn về sẽ giải thích đàng hoàng. Thế nhưng, mãi đến tận bữa tối hắn cũng không quay về. Nghe nói hôm nay hắn đến Hồng Vân Hiên để bắt người, nên cần phải thẩm vấn nữa.
Một bữa cơm đầy lo nghĩ. Bà nội nhìn nàng mấy lần rồi hỏi: “Cháu dâu, cháu không muốn ăn hả?”
Vệ Lê mệt mỏi lắc đầu: “Không phải đâu, bà nội đừng lo lắng.” Nhưng quả thật nàng không và được mấy hạt cơm.
“Gần đây cháu có thèm ngủ không?”
Vệ Lê thầm hồi hộp, có đêm nàng thức trắng viết bản thảo, buổi sáng sẽ dậy muộn, chắc hẳn bà nội đang trách nàng lười biếng rồi?
“Có lẽ là vào xuân nên con hơi mệt mỏi, sau này con sẽ không dậy muộn vậy nữa đâu ạ.”
Bà nội tỏ vẻ thấu hiểu, cười nói: “Ý nội không phải vậy đâu, nếu con thấy không khoẻ thì cứ nghỉ ngơi nhiều vào. Con có đặc biệt muốn ăn chua không?” Dứt lời, bà gắp vào dĩa nàng một miếng táo gai.
Vệ Lê ngơ ngác nhưng vẫn lễ phép mỉm cười, gắp táo gai lên rồi cắn một miếng nhỏ.
Nếp nhăn khi cười của bà nội sâu hơn, bà hài lòng gật đầu.
Ăn tối xong, Vệ Lê càng đứng ngồi không yên.
Nhìn nàng đi qua đi lại trong phòng, mắt Thu Ca như sắp hoa cả lên. Nàng ấy khuyên nhủ: “Phu nhân, có lẽ tướng quân có việc, ngài đừng sốt ruột mà.”
Vệ Lê có phần bất an, lần này e là hắn lạnh nhạt với nàng thật rồi. Trước đó do nàng quá tự đại không biết tránh hiềm nghi, nếu thật sự gây phiền phức cho Doãn Phi Khanh thì đúng là không tốt. Cảnh đời của Doãn Phi Khanh đáng thương, khó khăn lắm mới có người thật lòng yêu đệ ấy, vậy mà bị nàng chọc giận bỏ đi rồi. Vệ Lê càng phiền muộn hơn, dứt khoát mở rộng cửa đi vào viện.
Thu Ca cũng sốt ruột thay nàng. Thoáng nhìn xấp bản thảo trên bàn, nàng ấy bước tới đưa bút cho Vệ Lê: “Phu nhân, hay ngài viết truyện đi, phân tán sự chú ý, có thể giết thời gian, biết đâu ngài viết xong một trang thì tướng quân sẽ trở về đấy ạ.”
Vệ Lê cảm thấy có lý, ngồi xuống đàng hoàng, chấm mực, nhưng nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng mãi mà trong đầu chỉ toàn là Thẩm Ích.
Nàng ép mình phải ổn định lại cảm xúc, tập trung vào suy nghĩ. Đặt bút chậm rãi viết: “Nam nhân mắt phượng như sao, màu môi nhạt, đôi mắt kiên định...”
Không đúng! Cái này không phải là Thẩm Ích sao?
Vệ Lê bôi lung tung rồi viết lại, nhưng viết mấy lần, càng viết càng cảm thấy mình đang viết tiểu sử cho Thẩm Ích.