Sau khi bị Tạ Thượng thư quấy rầy không buông, rốt cuộc Thẩm Ích mới chịu xuống giường.
Sương sớm mông lung, hắn kéo ngoại bào mặc vào, lật ống tay áo, vết rách cũ đã được thêu nắn nót một cái đầu hồ ly nhỏ lên, trên khoé mắt trái của tiểu hồ ly được dùng dây đỏ điểm thêm một nốt ruồi chu sa.
Ý cười dập dờn trong mắt Thẩm Ích, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu con hồ ly nhỏ, trên sợi tơ mềm mại dường như vẫn còn mùi thơm đặc trưng của nữ tử.
Tuy nhiên, sáng sớm nay không được yên bình, bởi Vinh Tranh nói có chuyện gấp nên vội vàng lôi hắn đến Vương phủ.
Cùng lúc đó, xe ngựa của Vệ Lê đậu bên ngoài hoa lâu Hồng Vân Hiên nổi danh nhất kinh thành. Chờ ở cửa từ sớm, Doãn Phi Khanh vén rèm xe lên, bỗng ngỡ ngàng – là một tiểu lang quân tuấn tú!
Vệ Lê ăn mặc như một thư sinh, tay cầm một chiếc quạt gấp có mặt dây bằng ngọc bích, cán quạt xoay chuyển giữa ngón trỏ và ngón giữa, khiến những nữ tử xinh đẹp vẫy khăn lụa với nàng phải đỏ mặt tim run.
Doãn Phi Khanh suýt nữa không mở mắt nổi, tán thưởng: “Vệ tỷ tỷ, lâu rồi không thấy tỷ đóng vai nam trang, thật sự càng ngày càng đẹp nha.”
Thấy ánh mắt đệ ấy như có điều suy nghĩ, Vệ Lê kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?”
Doãn Phi Khanh lắc đầu rồi cúi xuống: “Không ạ, đệ chỉ cảm thấy sau khi tỷ tỷ lớn lên không giống với lúc nhỏ nữa.”
Vệ Lê mỉm cười: “Đương nhiên rồi, đệ cũng không giống với đệ thuở bé mà.”
Hai người vừa cười vừa nói đi vào Hồng Vân Hiên, lập tức có năm sáu nữ tử xông tới. Đã quen gặp những vị khách mập mạp hói đầu mồm mép thô bỉ, nên hai tiểu thư sinh trông như chưa từng ăn mặn ấy là một cảnh tượng hiếm có đối với những cô gái kia.
Eo và lưng của Doãn Phi Khanh đều bị sờ vuốt, cánh tay của nữ tử bên cạnh như không xương, mềm mại khoác lên vai y, làn môi đỏ tươi như có như không cọ xát tai y.
Doãn Phi Khanh vừa vặn người giữ khoảng cách với các nàng, vừa bước nhanh theo Vệ Lê lên lầu. Tuy lần đầu tiên Vệ Lê tới một nơi thế này nhưng nàng vốn là nữ nhi nên có phần thoải mái hơn, ôm lấy vòng eo thon thả của một nữ tử chủ động đưa tới. Nàng vẫn chưa hoàn toàn quên đi vai tu sinh (*) từng học thuở nhỏ, nên hiện giờ nàng mới có thể cải trang giọng nói của mình để nói chuyện với những người khác.
(*) vai nam trung niên trong tuồng cổ.
Hai người bao một căn phòng, chọn nữ tử thượng đẳng, ngồi tạm một lát, đang định xuống tầng dưới xem hôm nay có tiết mục gì hay không.
Vệ Lê nhắc nhở: “Đưa đệ đến để đệ nghiền ngẫm thần thái cử chỉ của các nàng, đừng sa đoạ vào đó đấy.”
Doãn Phi Khanh nghiêm túc nói: “Đương nhiên sẽ không.”
Vệ Lê bật cười, cảm thấy đệ ấy và đại ca đệ ấy thật sự có rất nhiều điểm giống nhau, cả hai người đều thích đỏ mặt và cũng rất thích nghiêm túc xem trọng những trò nghịch ngợm của nàng.
Chỉ có điều, Vệ Lê sờ túi bạc trong ngực, yên lặng thở dài - quyển sách đầu tiên vừa kiếm được bạc, lần này lại tiêu pha hơn phân nửa rồi.
Hầy, vì sáng tác thôi, đáng giá!
Vệ Lê vô tình quay đầu lại, bỗng thấy hành lang hoa đối diện có một đôi nam nữ đang triền miên rúc vào nhau đi ngang qua; tuy nữ tử kia che nửa gương mặt bằng lụa trắng nhưng thân hình lại rất quen thuộc.
Nàng vắt óc suy nghĩ, nàng không quen ai ở một nơi thế này mà nhỉ.
Sẽ là ai chứ?
Ma xui quỷ khiến Vệ Lê đi theo, bóng dáng nữ tử nọ cứ quanh quẩn trong đầu nàng cho đến khi trùng với hình ảnh ở cuối hành lang…
“Lạc Nguyệt Dung!”
Doãn Phi Khanh, đi theo sau, đột nhiên lên tiếng.
Ánh nhìn của hai người bị thu hút, Vệ Lê không kịp suy nghĩ tại sao Lạc Nguyệt Dung lại ở đây, đã vội kéo Doãn Phi Khanh chạy vòng quanh hành lang hoa lầu hai. Suy cho cùng, đụng mặt người bị mình cấm diễn ba tháng ở một nơi thế này, nghĩ sao cũng thấy cực kì lúng túng.
Nhưng nơi nào cũng rực rỡ sắc màu, nàng không thể nhớ nổi căn phòng vừa rồi nằm ở đâu.
Khi họ sắp chạm mặt nhau, cả hai người lách mình vào một căn phòng có cách bài trí tương tự.
Vừa đóng cửa lại, hai người nhìn quanh thấy căn phòng này rất tráng lệ, ngay cả tách trà cũng được làm bằng vàng. Đang định cảm thán, họ nghe thấy giọng nói của Lạc Nguyệt Dung vang lên ngoài cửa.
Không giống hình ảnh đoan trang phóng khoáng của nàng ta trên sân khấu, giọng nói của nàng ta lúc này cực kì quyến rũ, tựa cánh hoa đào lướt qua bên tai. Vệ Lê cùng Doãn Phi Khanh trong phòng nghe thấy rất giòn giã.
“Ông chủ Kim, đến đây nè.”
Tuy Hồng Vân Hiên có rất nhiều phòng, nhưng trùng hợp thay, nàng ta lại vào căn phòng này!
Vệ Lê hốt hoảng túa mồ hôi, hết cách đành phải đẩy Doãn Phi Khanh cho cả hai lăn xuống gầm giường.
Hai người nằm úp mặt, chưa kịp thở thì đôi giày thêu hình uyên ương nghịch nước của Lạc Nguyệt Dung đã bước vào.
Tiếng cười đầy phóng đãng vang lên khắp phòng, khác hoàn toàn với bộ dạng Lạc Nguyệt Dung e ấp như chim non khi ở trước mặt Tống Uyên.
Vệ Lê nhìn ra từ gầm giường, nhưng chỉ có thể thấy đầu gối của người ta. Hình như ông chủ Kim ngồi xuống, còn hai chân Lạc Nguyệt Dung nhấc khỏi mặt đất, hẳn là đang ngồi lên đùi ông ta, nửa mạng che mặt nhàn nhã đung đưa.
Tiểu thư bưng rượu lần lượt đi vào, Vệ Lê chỉ nhìn thấy làn váy bồng bềnh. Trong đó, một người mặc váy xanh nhạt dừng lại trước đôi giày thêu uyên ương nghịch nước, ngạc nhiên hỏi: “Lạc tỷ tỷ, tỷ cũng tới đây rồi à?”
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, Lạc Nguyệt Dung nói bằng ngữ điệu bất thiện: “Ngươi là ai?”
Làn váy nọ nhích lại gần hơn: “Muội là Tiểu Hồng nè, tỷ không nhớ muội sao? Lúc trước chúng ta ở Túy Hồng Lâu...”
“Đó là chốn quái quỷ nào vậy, chưa từng nghe nói tới.” Giày thêu đáp đất, buộc váy xanh nhạt phải lùi về sau.
Nữ tử kia thức thời không nói thêm nữa, song trong lòng Vệ Lê lại căng thẳng.
Túy Hồng Lâu, nghe tên e rằng nơi đó cùng một loại với Hồng Vân Hiên rồi. Nữ tử kia nói “cũng tới”, chẳng lẽ Lạc Nguyệt Dung và Túy Hồng Lâu có nguồn gốc nào khác nữa?
Những làn váy xanh xanh đỏ đỏ dần dần lui ra ngoài, hai người dưới gầm giường nghe bà chủ kỹ viện cất giọng the thé hỏi: “Hai vị khách ở phòng này đâu? Sao mới đây mà mất tiêu rồi?”
Giờ phút này, cửa vẫn đang mở, có lẽ bà chủ kỹ viện trông thấy Lạc Nguyệt Dung, bèn cao giọng: “Ủa? Lạc Thúy Nhi? Cô...” . truyen bac chien
Âm thanh im bặt, mũi giày của Lạc Nguyệt Dung hướng ra ngoài cửa, chẳng hiểu sao Vệ Lê lại cảm thấy bầu không khí trong căn phòng này chợt trở nên lạnh hẳn.
Ông chủ Kim cũng đứng dậy đi tới cửa, Vệ Lê không nhìn thấy động tác của ông ta và cũng không nghe được ai nói gì. Im lặng một lúc, cánh cửa bị đóng sầm lại, rồi hai người quay về bàn.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, Vệ Lê thật sự lo sợ hai người họ đã bị phát hiện.
May thay, cuối cùng ông chủ Kim chịu mở lời: “Được rồi, Tiểu Nguyệt Nguyệt của ta đừng nóng giận, nàng yên tâm, ta đã bỏ ra số tiền rất lớn để niêm phong miệng của đám người đó rồi, không ai biết trước kia nàng từng làm gì đâu.”
Lạc Nguyệt Dung bất mãn nói: “Vậy sao Tiểu Hồng lại xuất hiện ở đây, rồi sao bà chủ kỹ viện đó nhận ra được em chứ? Nếu họ phanh phui chuyện trước kia của em thì sao đây hả?”
Ông chủ Kim có phần bất đắc dĩ, nói: “Bà ta dám. Với địa vị hiện nay của nàng, ai có thể động vào nàng chứ? Với lại còn có ta đây mà, hả?” Vừa nói, ông ta vừa hôn lên người Lạc Nguyệt Dung một cái.
“Ghét quá đi.” Mũi giày thêu quay lại và hướng về phía mặt Vệ Lê, bàn chân nhỏ chạy lộc cộc hai bước rồi nhảy lên. Vệ Lê và Doãn Phi Khanh cảm giác ván giường khẽ rung chuyển, sau đó họ nghe âm thanh trong trẻo kia nói: “Vậy mới làm người ta giận đó, mấy thứ không có mắt nhìn đó không biết đại gia của Lạc Nguyệt Dung em mà.”
Đôi chân to mập còn lại cũng quay mũi giày lại. Mắt Vệ Lê và Doãn Phi Khanh tối sầm, bởi lưng hai người đã có thể chạm vào ván giường luôn rồi.