Lời này của Tống Khương triệt để phá hủy hết mặt mũi của người phụ nữ kia. Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, trong mắt hắn, đã xấu lại càng xấu hơn.
Nhìn không nổi nữa, Tống Khương nhíu mày, xoa xoa ấn đường, không nhanh không chậm gọi thư ký đến "tiễn khách".
Giải quyết phiền phức xong xuôi, hắn mới hạ mắt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Thoáng chốc rơi vào trầm tư, hắn vươn tay nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với hắn.
"Em cứ để bị bắt nạt thế hả?" Tống Khương bực dọc, không vui lên tiếng. Thỏ nhỏ nhà hắn quá đỗi thuần khiết, thuần khiết đến mức hắn không nhẫn tâm vấy bẩn. "Phải học cách phản kháng, biết chưa?"
"Phản... phản kháng?"
Hướng Mạn ngẩn người, tròn mắt nhìn Tống Khương. Phản kháng? Hai từ này, từ đầu đến cuối đều không có trong nhận thức của cô. Đây... là lần đầu tiên cô nghe người khác nói đến điều này.
Hướng Mạn ngơ ngác hồi lâu, gật đầu rồi lại lắc đầu. Phản kháng, cô đồng ý với hắn. Nhưng làm thế nào để phản kháng, cô lại không hề hay biết.
Tống Khương hoàn toàn có thể nhận ra tất cả suy nghĩ và nghi hoặc của Hướng Mạn. Hắn thở dài một hơi nặng nề, bất đắc dĩ cất giọng.
"Mạn, thế giới rộng lớn, có tôi tình nguyện làm chỗ dựa cho em."
"Ở thành phố Kinh Bắc này, em không cần phải cúi đầu trước bất cứ ai. Rõ chưa?"
Cô ngơ ngác một lúc rồi cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Tuy mất đi trí nhớ, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc. Thế lực của hắn ở thành phố này lớn bao nhiêu, kinh khủng thế nào, cô cũng hiểu rõ phần nào. Có hắn chống lưng, cô chẳng khác nào một chú mèo con hóa thành hổ lớn.
Tống Khương nhìn chằm chằm cái đầu hơi cúi xuống của Hướng Mạn, bất giác rơi vào im lặng. Đến cả phản kháng cô cũng chưa từng nghĩ đến, rốt cục trước đây, cô đã sống những ngày tháng thế nào chứ? Liên tục nhẫn nhịn như vậy, cô không mệt mỏi hay sao?
Hắn thở ra một hơi nặng nề, đứng dậy nắm lấy tay cô, dẫn cô rời khỏi phòng làm việc, đi đến nhà hàng đã được đặt bàn sẵn.
Nếu ông trời đã để cho cô gặp được hắn, đây nhất định là duyên phận. Cho nên, hắn nhất định phải tìm cách hàn gắn vết thương trong trái tim cô.
Mạn, nếu có thể, tôi thật sự không mong muốn em nhớ lại những kí ức đau thương ấy một chút nào cả.
...
Một tuần sau.
Tống Khương nhận được tin cha mẹ nuôi Hướng Mạn bị khởi tố với tội danh bạo hành trẻ dưới độ tuổi vị thành niên, vi phạm quyền trẻ nhỏ. Tuy rằng không thể phán án tù chung thân, nhưng cũng có thể khiến cho hai kẻ kia học được một bài học đắt giá.
Hắn tạm thời đem chuyện này giấu nhẹm đi, không muốn để cô phát hiện.
"Chủ tịch, ngài có đang nghe tôi báo cáo không vậy?"
Thư ký nhìn Tống đang rơi vào trạng thái "thân xác ở đây, hồn đã lạc đến phương trời nào" mà thở dài một hơi, cảm thấy bất lực vô cùng.
Ngày nào cũng thế, mỗi buổi sáng hắn đều sẽ nóng lòng đợi Hướng Mạn mang cơm đến, sốt ruột đến mức quên cả công việc. Đến khi cô rời khỏi công ty, hắn lại như bị câu mất hồn.
Cũng may Tống thị mạng lớn, nếu không sớm đã thiệt hại nặng nề trong tay Tống Khương rồi!
Tống Khương trực tiếp bỏ qua câu hỏi vô nghĩa của thư ký, hắn hỏi: "Mấy giờ rồi? Em ấy đã đến chưa?"
"..."
Tới rồi! Lại tới nữa rồi!
Đây đã là lần thứ năm hắn lặp lại hai câu hỏi này!
Thư ký bị bức đến mức muốn điên. Nuốt nước mắt vào trong, anh thư ký đáng thương cố gắng chuyển chủ đề:
"Chủ tịch, tối ngày kia Mạc thị sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 60 năm thành lập tập đoàn. Thiệp mời đã được đưa đến. Không biết ngài đã quyết định đi với ai hay chưa?"
Bình thường, hắn nhất định sẽ đến một mình. Còn hiện tại...
"Sao cậu hỏi câu vô tri thế?" Tống Khương nhíu mày không vui: "Tất nhiên là đi với bé cưng của tôi rồi!"