Dừng một chút, Tống Khương lại nói tiếp:
"Còn nữa, chuẩn bị trả giá trước pháp luật đi. Bởi những gì các người đã gây ra!"
Dứt lời, hắn lập tức rời đi. Ở lại nơi chết tiệt này thêm một chút nữa, hắn e là bản thân sẽ không khống chế nổi bản thân mà lao lên đánh người.
Tống Khương vừa rời đi, luật sư từ bên ngoài đợi sẵn đã bước vào, thong thả ngồi xuống ghế, bắt đầu nói chuyện. Đẩy gọng kính, luật sư Tả mỉm cười, hòa nhã nói:
"Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, cũng đừng nghĩ đến việc đả thương tôi. Bảo vệ đã sớm trực sẵn ở ngoài rồi."
"Cho nên, hãy ngoan ngoãn đi thôi."
Lời nói này của Tả Kình đã thành công đánh mạnh vào tâm trí cha mẹ nuôi Hướng Mạn. Ai nấy đều tái xanh mặt mày, toàn thân run rẩy, không dám thở mạnh.
Luật sư Tả cười nhạo trong lòng. Nếu đã biết là chuyện xấu, ngay từ đầu tốt nhất đừng nên thực hiện. Bởi vì, luật nhân quả không tha cho kẻ nào cả. Gieo nhân vào thì gặp quả đấy thôi!
...
Hướng Mạn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa đợi Tống Khương trở lại, thi thoảng lại đung đưa đôi chân thon dài, trắng nõn. Dáng vẻ ngoan hiền thực khiến người ta không tài nào ghét nổi.
Nghĩ ngợi một lúc, cô chậm rãi giương môi, phấn khích khi nghĩ đến buổi đi ăn sắp tới. Không biết hắn sẽ đưa cô đến đâu, ăn những món gì? Càng nghĩ, cô lại càng nóng lòng.
Cạch.
Cửa phòng đột nhiên mở ra khiến Hướng Mạn giật mình. Cô ngẩng đầu, miệng nhỏ khẽ hô:
"Chú..."
Nhưng giây sau liền dừng lại. Bởi người đến là một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt non nớt của Hướng Mạn. Cô lại cúi đầu, bàn tay nhỏ bé bất an siết chặt lấy góc váy. Cô rất nhát, nhát người lạ!
Người phụ nữ bước vào phòng, trông thấy người khác ngoài mình xuất hiện ở đây, đối phương còn là nữ giới liền chau mày, lòng đầy bất mãn. Đi đến ngồi xuống ghế một cách đầy tự nhiên, cô ta hắng giọng:
"Em gái nhỏ, không biết đây là đâu sao? Nơi này... không phải ai cũng có thể đặt chân đến đâu."
Là nhắc nhở!
Nhưng cũng là đe dọa!
Hướng Mạn chậm rãi gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Song vẫn không hề động đậy, ngay cả ngẩng đầu cũng không. Cô đã hứa rồi, sẽ ở đây đợi hắn quay lại. Cho nên, không thể rời đi được.
"Em gái, em nên rời khỏi đây, trước khi chủ nhân căn phòng này trở lại."
Cô lắc đầu, bàn tay siết lấy góc váy đột ngột tăng lực khiến một phần váy nhăn nhúm. Hướng Mạn cự tuyệt: "Thực xin lỗi, tôi... đã hứa sẽ không đi đâu cả."
"Cô!!"
Người phụ nữ đứng bật dậy, khuôn mặt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng. Mềm mỏng không được, vậy thì cứng rắn thôi.
Cô xinh đẹp như vậy, nếu để chủ nhân nơi này nhìn thấy, nhất định sẽ không còn chú ý đến cô ta nữa!
"Cô nên rời khỏi nơi này. Chủ nhân của nơi này rất khó tính."
"Tôi cảm thấy, người nên cút là cô đấy!"
Giọng nói không mang theo hơi ấm vang lên khiến cô ta rùng mình. Ngược lại, Hướng Mạn lập tức ngẩng đầu, đôi mắt long lanh sáng rực, trong lòng như trút được gánh nặng.
Miệng nhỏ khẽ mấp máy: "Chú..."
Chú?
Người phụ nữ nhăn mày. Tống thiếu gia có cháu sao? Truyền thông dường như không hề nhắc đến người cháu này? Không lẽ là người thân thất lạc?
Tống Khương ngồi xuống bên cạnh Hướng Mạn, vươn tay xoa đầu nhỏ của cô. Đáy mắt tràn ngập cưng chiều. Người ngoài nhìn vào, nhất định sẽ cho rằng hắn là người đa nhân cách!
"Ngài Tống, tôi... ngài có nhớ tôi không? Tôi là người mẫu được chọn để quảng bá sản phẩm bên ngài."
"Không nhớ."
"Không ấn tượng."
"Cảm phiền cút. Không tiễn!"
Nguyên tắc "ba không" được thực thi ngay lập tức. Tống Khương không hề muốn phí phạm thời gian với người không quan trọng, càng không muốn để tâm đến. Huống hồ, dám tự ý bước chân vào phòng làm việc của hắn, thế thì đừng mong hắn sẽ nể mặt.