Cuối cùng mọi chuyện đã xong xuôi, lão nhân kia cầm rượu trên bàn lên, đưa cho Lộ Nhi và Hiên Vương mỗi người một chén, hai người uống xong, Cô Ưng mới chậm rãi bay xuống.
“Ha ha, Lộ Nhi, Hiên Vương, chuyện tốt của hai người không nói cho ta biết một tiếng, đây không phải là cũng quá thất thố rồi?”
Người trong giang hồ, vốn là không câu nệ tiểu tiết, nhưng bởi vì Hiên Vương là Vương gia nên khi nhìn thấy hắn mới cảm thấy buồn cười.
“Cô Ưng?”
Lộ Nhi quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã xinh xắn, càng bởi vì thấy hắn mà lộ ra nụ cười tươi, Cô Ưng thật vất vả mới ổn định lại tinh thần:
“Lộ Nhi, thấy tôi lại cao hứng như vậy sao? Cẩn thận tướng công của cô, hắn sẽ không vui . . . . . .”
Ánh mắt nhìn về phía Hiên Vương, hắn thấy mình, sắc mặt thật khó coi.
“Vị này là. . . . . .”
Từ thái y không hiểu nhìn Lộ Nhi, lại nhìn sang Hiên Vương, bây giờ không biết là bạn hay là địch.
“Cha, đây là bằng hữu của con và Hiên Vương. . . . . .”
Lộ Nhi vội vàng giải thích, Từ thái y hồ nghi nhìn Hiên Vương, bằng hữu gặp nhau mà sắc mặt dường như rất tệ.
“Lộ Nhi, chúc mừng cô!”
Cô Ưng thản nhiên cười một tiếng, hắn không nói chuyện với Hiên Vương, sắc mặt của hắn ta không tốt, hắn cũng không cần tự làm bẽ mặt. Hơn nữa, hắn và Hiên Vương cũng không phải là quen thuộc như vậy?
Nếu không quen thuộc, cũng không cần thiết phải chào hỏi, hắn tới là vì Lộ Nhi, từ đầu đến cuối, đều là vì một mình Lộ Nhi.
“Cám ơn anh, Cô Ưng!”
Lộ Nhi vui vẻ cười, đưa tay khoác ở cánh tay Hiên Vương, cười nói:
“Hiên, chúng ta cũng ngồi xuống đi!”
Hắn là Vương gia a, người nơi này đều là nhìn sắc mặt hắn. Từ thái y mặc dù là nghĩa phụ của mình, mặc dù là ở trong nhà, Vương gia không ngồi, bọn họ cũng không dám ngồi xuống.
“Cô Ưng, ngồi đi. . . . . .”