Được bà cầm tay, mặc dù tay của bà rất ấm áp, nhưng Lộ Nhi vẫn cảm thấy có chút không quen.
Nàng và Hoàng thái hậu là lần đầu tiên gặp mặt, coi như tính khí Hoàng thái hậu có tốt hơn nữa, Hiên Vương cũng nói rất nhiều điểm tốt của bà, nhưng. . . . . .
Nhưng bà cũng không nên nhiệt tình như vậy a!
Quá mức nhiệt tình, quá mức thân mật, chẳng những không làm cho người ta cảm thấy an tâm, ngược lại sẽ cảm thấy càng thêm bất an.
“Ha ha, Lộ Nhi à, Hiên nhi đã nói với ta về con, nó thường nhắc tới con. Lộ Nhi, đứa nhỏ vẫn ngoan chứ?”
Mắt phượng quan sát bụng Lộ Nhi, ánh mắt cũng dịu dàng vô cùng.
“Nương nương, đứa nhỏ rất ngoan, rất nghe lời. . . . . .”
Lộ Nhi cười điềm đạm, Hoàng thái hậu mày liễu nhíu lại, nhìn Lộ Nhi cũng không phải loại người dụ dỗ như trong tưởng tượng của mình, trong lòng lại hài lòng một chút.
“Mẫu hậu, Lộ Nhi da mặt mỏng, người xem nàng ấy xấu hổ. Hiện tại cũng không còn sớm, tôn tử ngoan của người cũng đói bụng rồi. . . . . .”
Hiên Vương đi tới, gương mặt tuấn tú liền áp đến đầu vai Lộ Nhi, tư thế vô cùng ám muội, thanh âm cũng cực vui vẻ.
“Ngô má má, nghe được lời của Vương gia chưa? Còn không mau truyền lệnh! Mọi người xem, ta lớn tuổi rồi, đầu óc đều có chút hồ đồ, nếu tôn tử và Lộ Nhi đói bụng, ta sẽ rất đau lòng a!”
Hoàng thái hậu già sao?
Lộ Nhi chợt phù một tiếng, không nhịn được liền nở nụ cười.
“Lộ Nhi, có chuyện gì mà cười như vậy? Mẫu hậu luôn thích nói như vậy, người a, mỗi ngày đều đang nhắc nhở ta người đã già rồi. . . . . .”
Không phải là muốn ôm cháu nội sao? Lộ Nhi đây không phải là cũng nhanh muốn sinh a.
“Vương gia, vừa rồi là Lộ Nhi thất lễ. Lộ Nhi là đang cười, nương nương lại nói mình già? Vừa rồi sau khi vào cửa, nếu như không phải chàng kêu mẫu hậu, ta cũng không dám tin tưởng đây chính là nương nương. Hoàng thái hậu nương nương, bình thường người chăm sóc da như thế nào, có thể nói cho Lộ Nhi một chút không? Da của người so với Lộ Nhi đẹp hơn rất nhiều. . . . . .”