“Lộ Nhi, thật ra thì mẫu hậu rất dễ nói chuyện, rất hòa nhã. Từ nhỏ phụ hoàng đối với ta và hoàng huynh rất nghiêm khắc. Dù phạm một sai lầm nhỏ cũng sẽ xử phạt chúng ta. Khi đó, chúng ta bị phạt, trong lòng rất ủy khuất, sẽ đến chỗ mẫu hậu, tìm người khóc lóc kể lể. Người luôn ôn nhu với chúng ta, dịu dàng dỗ dành chúng ta, nói phụ hoàng làm như vậy cũng vì muốn tốt cho chúng ta. . . . . .”
Đúng vậy, bà ấy đối với hai người rất tốt, bởi vì bà ấy là mẹ của hai người!
Làm mẹ, người nào không đối tốt với con của mình chứ? Người nào không thật lòng muốn con mình tốt chứ?
Nhưng, bà ấy là mẹ của chàng, cũng không phải mẹ của ta a. Có lẽ, Hiên Vương không nghĩ tới điểm này đi!
Mẹ sẽ không ghét bỏ con của mình, mặc dù con của mình sẽ không tốt, họ cũng sẽ không ghét bỏ!
Nhưng đối với những đứa nhỏ khác thì rất khó nói.
Lần đầu tiên vào cung, không có lòng dạ thưởng thức kỳ hoa dị thảo, đình đài lầu các trong cung, lại chỉ có thể âm thầm lo lắng, lo lắng mọi chuyện sắp phải đối mặt.
Hiên Vương nói rất đúng, nàng có một bùa hộ mệnh, bùa hộ mệnh duy nhất của nàng chính là ——
Đứa nhỏ trong bụng!
Cỗ kiệu vẫn đi đến trong cung Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu được chăm sóc rất tốt, mắt ngọc mày ngài, eo thon, nhìn qua cũng chỉ như ba bốn mươi tuổi.
Thấy Hiên Vương và Lộ Nhi đi vào, trên mặt của bà là nụ cười mỉm, đôi mắt không có điểm sắc bén, nhưng là quét Lộ Nhi một cái, thậm chí cũng không bắt Lộ Nhi quỳ lạy.
Hiên Vương quay đầu, hướng về phía Lộ Nhi nhếch mày, ý bảo nói:
Ta nói không sai chứ?
Lộ Nhi nhàn nhạt cười, nhưng nàng vẫn chỉ cúi thấp đầu, cũng không biết Hoàng thái hậu có thấy hành động mờ ám của Hiên Vương hay không.
“Con gọi là Lộ Nhi sao?”
Hoàng thái hậu chợt cầm tay Lộ Nhi, tay của bà không phải là rất trắng, nhưng da rất mềm, cảm giác rất trơn mịn.
“Hồi Hoàng thái hậu, đúng vậy. . . . . .”