Trans: Caramel
Đùi của cô gái non non mềm mềm, chỉ cần chạm nhẹ đã in dấu hồng nhạt rất lâu tan. Phía dưới của cô còn đang ngậm gậy thịt, tiểu huyệt sưng lên căng cứng, nhưng đôi chân dài cong lại vẫn mở rộng ra, môi âm hộ lộ ra kéo theo cả âm đế cũng lộ ra ngoài, có chút đỏ đỏ, vô cùng đáng thương ngẩng đầu kêu: “Thầy à, thầy chơi một chút chỗ này, một chút chỗ này đi.”
Eo cô gái nhỏ vừa trắng vừa gầy, cổ cũng ngửa ra sau, trên bụng còn hằn chút vết cắn nhạt, lúc bị người đàn ông nhéo âm đế thì kêu ra tiếng vô cùng phóng đãng.
Tiết Kiệu mạnh tay kéo kéo nơi đó ra ngoài, đầu ngón tay lại làm động tác vân vê, véo nhẹ. Tiếng cô gái kêu loạn, thân thể không ngừng bị kích thích, bầu ngực sữa trắng nõn không ngừng lắc lư, lắc lư theo từng đợt dục vọng.
Người đàn ông thong thả rút gậy thịt từ trong huyệt thịt của cô ra, cúi người nâng nửa phần dưới của cô lên, hôn dọc từ phần âm phụ đi xuống phía dưới, cuối cùng dán chặt vào âm đế nho nhỏ se cứng kia.
Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng hôn mút, dùng đầu lưỡi để kích thích nơi non mềm này của cô, cuối cùng cắn vào thật mạnh, đầu lưỡi lướt qua niệu đạo, hút lấy nước chảy ra. Đụng vào nơi nhạy cảm, cô gái cong thân mình lại, không kìm được mà khóc lóc la hét, kêu lên không kiêng nể gì, nước mắt sinh lý từ trong khóe mắt trào ra, đầu óc mê man lẩm bẩm một mình nói: “Thầy, yêu thầy…”
Trong biển tình điên cuồng như thế này, cô lại nhớ về lúc nằm trong viện. Trên trán cô bị quấn một lớp băng gạc thật dày, ở trong phòng bệnh của Tiết Kiệu nghe anh kể về trường học, kể về việc bạn học anh lấy nhầm thuốc như thế nào, làm hại anh phải nằm viện điều dưỡng.
Cô dùng ánh mắt hâm mộ chăm chú nhìn anh, nói lên ngôi trường học thuộc về cô, về phòng thí nghiệm đầy bụi.
Trong thị trấn nhỏ, phòng thí nghiệm ở trường trung học chỉ để ứng phó khi kiểm tra, rất hiếm khi thật sự bỏ kinh phí vào sử dụng. Cô chỉ từng nhìn thấy ống nghiệm, ống đo lường và bình cồn qua sách giáo khoa, càng không cần phải để cập đến những thuốc thử đầy màu sắc. Anh nhấc ngón tay bị thương đang băng kín lên: “Chờ tôi khỏe lên một chút, sẽ làm thí nghiệm cho em xem.”
Sau đó chính là đêm hôm nọ, cô chạy trốn vào phòng bệnh của anh, nghe thấy tiếng ba vì say rượu mà đập phá, chửi rủa bên ngoài.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve, ôm cô thật chặt đến mức cơ thể bị chuột rút, lại ôm lấy cô vừa đúng chừng mực nhẹ nhàng nói không sao đâu. Mà cô thì khóc lóc ngẩng đầu lên, ngẩng đầu muốn hôn vào môi anh.
Ngón tay người đàn ông để trên môi cô, anh vô cùng dịu dàng xoa nhẹ tóc cô, đẩy cô ra xa: “Không thể.”
Khi đó cô liều mình chứng minh là có thể, lại bị người đàn ông nắm lấy cổ tay ngừng động tác hoang đường này lại, miệng vết thương trên đầu ngón tay anh hình như lại rách ra, trên băng gạc còn dính vết máu nhàn nhạt.
Ba cô rời đi không lâu, cô đã bị người đàn ông đẩy ra khỏi phòng bệnh, giống như cô sắp mất đi nơi lánh nạn của mình mãi mãi.
Ồn ào đêm đó qua đi, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng ba cô sẽ tạm thời yên tĩnh một chút, mọi người đều nghỉ ngơi trong tình trạng sức cùng lực kiệt. Nhưng đến nửa đêm, tiếng gầm giận dữ của người đàn ông lại vang lên.
Đã xảy ra chuyện gì, Chu Từ cũng không còn nhớ rõ nữa.
Cô chỉ nhớ rõ cú đấm hung ác của ba nện vào huyệt thái dương của cô, một xấp hóa đơn đập thẳng vào mặt cô. Cô nghe ông ta nói đã nuôi ra món hàng lỗ vốn, nói cô là đồ lẳng lơ, còn nói cái gì đấy mà cô nghe không rõ lắm. Chỉ nhớ rằng lúc cuối ông ta xách một phích nước lên định đánh vào đầu cô, thì có người thay cô cản lại, máu tươi nhỏ từng giọt trên mặt anh, cô vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi chết đi được.
“Em chết, anh phải nhớ kỹ em đấy.”
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, anh lau vết máu trên mặt đi, nhưng máu trên mặt làm kiểu gì cũng không thể lau sạch sẽ, nhưng anh vẫn có thể cười nói: “Vậy em cũng phải nhớ rõ mặt anh nha.”
Chuyện sau đó thì cô không nhớ nữa, chỉ còn lại cảnh tượng mơ hồ, theo từ ngữ chuyên môn là trộn lẫn ký ức, cái gì mà “hội chứng rối loạn trí nhớ sau chấn thương” hay là “rối loạn trí nhớ”. Thỉnh thoảng còn có cảnh sát gọi điện đến cho Quách Diệp, “Người bị hại còn chưa tỉnh, cha mẹ cậu ta từ chối cho bà gặp cậu ta, nghe nói là bị chấn động não nên tính tình cả người đều thay đổi.”
Trong lúc Chu Từ hỗn loạn lại bắn ra một lượng nước lớn, trán người đàn ông ướt đẫm, khóe môi còn vương một chút chất lỏng lấp lánh, anh tìm đến môi cô rồi hôn cô. Khi cô khóc đến không thể thở được, lại bị gậy thịt tiến vào khiến vòng eo căng chặt, phía dưới càng cắn chặt lấy anh, liều chết triền miên với anh, dáng vẻ không muốn tách ra.
Tiết Kiệu đánh vào mông để cô thả lỏng một chút, nộn thịt trong huyệt thịt từng tầng từng tầng quấn lấy, cắn lấy gậy thịt của anh đến phát ra tiếng nước. Cô sờ soạng ngón tay anh, trên mặt ngón tay có một vết sẹo nhạt màu.
Cô ngậm vào miệng cắn cắn, cắn đến khi người đàn ông khẽ kêu một tiếng.
“Em là một bé chó dại.”
Chu Từ ngây ngốc cười, chỉ vào chữ “lẳng lơ” đã viết ngàn lần trên bụng mình: “Thầy để lại dấu vết ở chỗ này, em để lại dấu vết ở trong này.”
Cô ngậm lấy ngón tay mà cắn, hút lấy mùi máu đỏ ngọt ngào kia, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
“Sẽ không quên thầy, sau này sẽ luôn nhớ rõ.”
“Mãi mãi luôn nhớ rõ.”
-
Lời tác giả: Câu chuyện đến đây cũng đã khép lại rồi, vốn dĩ nên kết thúc từ sớm, nhưng nửa đường lại thật sự quá bận nên thời gian phải kéo dài ra, vô cùng xin lỗi các bạn.