Trans: Caramel
Chu Từ muốn xoay người chạy đi, nhưng lại bị người phía sau túm chặt gáy lại, bị bắt đứng bất động ở đấy. Cô hết lần này đến lần khác bị ánh mắt của người đàn ông cách xa cô vài bước chân nhìn như lăng trì.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô lại miễn cưỡng nhớ đến Tiết Kiệu.
Năm ấy anh vẫn còn là một cậu thiếu niên gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, mặc trang phục bệnh nhân, hệt như chỉ cần một cơn gió thổi sẽ cuốn bay anh mất, người cũng thân thiện hơn nhiều. Khi cô bị ba ruột mình đánh, lúc anh tiến vào phòng bệnh sẽ giúp đỡ cô trốn đi, đưa cho cô kẹo và trà sữa, quen tay mà vuốt nhẹ phía sau lưng cô, sẽ lau đi vệt máu trên miệng vết thương của cô.
Nhưng mà nhớ đến nhiều nhất, chính là người đàn ông đã đánh đập mẹ con cô.
Nhớ đến tiếng người đàn ông đánh vào da thịt, còn có lúc nghiêm trọng nhất là đánh vào thái dương của cô, thân thể cô lung lay ngã sấp xuống đất.
Cô từng vật lộn vô số lần trong ký ức đau khổ đó, từ bên trong đau khổ phát ra những tiếng vỡ vụn: “Thầy, thầy cứ như thế muốn em nhớ lại thầy sao?”
Bàn tay của Tiết Kiệu dừng lại trên lưng cô, cứ một lần lại một lần vuốt dọc theo sống lưng của cô.
Người đàn ông kia hình như lảo đảo đứng lên, tiến lại gần bọn họ. Dường như Chu Từ đã nghe thấy được tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, tiếng ho vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng, trong khoảnh khắc đấy nỗi sợ hãi trong cô đã lên đến đỉnh điểm. Cô la lên thất thanh, lại bị người đàn ông mạnh mẽ ấn ngay tại chỗ: “Chu Từ, em có còn nhớ tôi hay không cũng không quan trọng, nhưng em không cần sợ ông ta nữa.”
Anh bắt buộc cô nhìn thẳng vào người đàn ông kia: “Ông ấy đã quá già để có thể đánh được em rồi, Chu Từ, thậm chí em còn có thể đánh trả lại được ông ta.”
Nhưng cho đến bây giờ tính cách cô vẫn luôn nhu nhược, từ nhỏ đến lớn cô đều bị đánh nên rất sợ hãi, ngay cả trong trí nhớ, người mẹ vô cùng mạnh mẽ của cô cũng phải hoảng sợ người đàn ông này, huống gì là cô.
Nhưng Tiết Kiệu lại vô cùng mạnh mẽ, cô không trốn thoát ra được, vì thế lại bị bắt nhìn chăm chú vào người đàn ông đã già yếu kia. Thần trí của ông ta đã lẩm cẩm, có vẻ già nua yếu ớt hơn so với tuổi tác thực tế, mí mắt rời rạc, cũng không thể đánh nổi nữa, vành mắt lõm sâu vùng vẫy muốn đứng dậy, chỉ là hai chân lại mềm nhũn ra ngồi trên xe lăn, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm trầm khàn khàn.
“Sau khi ông ta ly hôn với mẹ em, vẫn hay uống rượu đánh người, kết quả gặp người có căn cơ hơn, bị người ta đánh đến tổn thương cột sống lưng, không ai tình nguyện chăm sóc cho ông ta, đến bây giờ vẫn luôn sống bằng chút tiền bảo hiểm mà mẹ em mua cho ông ta, vẫn luôn ở trong này.”
Anh cúi đầu, giọng lạnh nhạt nói bên tai cô, nhẹ nhàng xoa phần cổ đang lạnh run của cô: “Em xem, bây giờ ông ta đối với tôi, nói cũng chẳng dám nói nữa, ông ta chính là người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, có đúng không?”
“Không phải sợ nữa, nhé?”
Anh dùng giọng điệu mê hoặc, hơi thở ấm áp thổi qua đôi tai mềm mại, lạnh lẽo của cô.
“A!”
Chu Từ tiện tay nắm lấy cuốn sách bên cạnh, mạnh tay ném lên người đàn ông đang ngồi ở đằng kia. Những trang sách đang tung bay, vẻ mặt người đàn ông sợ sệt, rụt đầu trốn tránh cuốn sách đang bay tới: “Tiểu Từ, Tiểu Từ…”
“Không cho ông gọi tên tôi!”
Cặp mắt Chu Từ đỏ lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào người đàn ông kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông xứng sao, ông xứng sao, lúc ông đánh tôi, ông đánh mẹ tôi, ông…”
Trong nhà đầy những trang giấy lộn xộn, rơi rụng khắp nơi trên mặt đất. Tiết Kiệu để mặc cô phát điên xong xuôi, mới kéo cô lôi ra ngoài.
“Tốt lắm, tốt lắm.”
Anh ôm cô gái nhỏ đang run lên vào trong lòng, trên đường luôn trấn an đến lúc ngồi vào vị trí phó lái. Anh đưa tay lau mặt cho cô gái, ướt sũng, tất cả đều là nước mắt.
Tiết Kiệu nhướng mi, như cười như không mà nhìn cô, dáng vẻ cô gái này vẫn đang run lên như cũ, tay thì đang nâng lên muốn đánh vào mặt anh, lại bị Tiết Kiệu dễ dàng nắm lấy cổ tay. Cô giơ tay còn lại lên cũng bị Tiết Kiệu giữ chặt lại, giọng anh bình tĩnh, không có chút dáng vẻ của người đang tức giận: “Chu Từ, em muốn làm phản à.”
Anh đặt cô ngồi trên ghế, cúi đầu cắn lên cánh môi của cô gái, liếm mút kịch liệt.
Chu Từ bị hôn đến khóc lớn, cả người đều run lên, cô cũng không có phản kháng, chỉ là quá thương tâm, giống như nỗi hận đã đi đến cực hạn rồi, giữa những nụ hôn có thể phát ra một vài âm thanh vụn vỡ.
Tiết Kiệu cúi đầu, hôn hết nước mắt trên mặt cô gái nhỏ, hôn môi đến đuôi mắt và mí mắt đang vô cùng kinh sợ kia. Anh nhẹ nhàng đặt môi mình lên đó, giọng nói vô cùng dịu dàng, chẳng quan tâm đến cổ tay đang bị giữ chặt của cô: “Được rồi, đều là quá khứ rồi, em đã đánh ngã được ông ta rồi.”
Chu Từ từ khóc nức nở biến thành gào lên khóc, cô nắm lấy tóc người đàn ông, lại ôm cổ người đàn ông dán môi mình lên đó, hôn lung tung vào người anh, nước mắt nhỏ từng giọt lên áo anh, vô cùng tùy tiện muốn cởi quần áo anh ra. Bọn họ hôn môi rồi ngã ra ghế sau, chân Chu Từ móc vào thắt lưng người đàn ông, nửa người dưới di chuyển dán lên cây gậy thịt đang phồng lên của anh.
Xe của Tiết Kiệu dừng dưới một thân cây, cành cây có nhiều nhánh đổ bóng loang lổ xuống đất, ánh nắng xuyên qua cửa kính thủy tinh, chiếu vào da thịt trắng nõn của cô gái. Cánh tay cô nâng lên cao, nội y còn mắc lại trên cổ tay, cô cong eo về sau, những ánh nắng chói lọi chiếu xuống phần bụng bằng phẳng của cô, giống như sân khấu ngoài trời cho người ta nằm xuống làm tình.
Người đàn ông cúi đầu hôn lên bụng cô, hôn lên phần xương sườn lộ ra khi cô cong người, rồi hôn xuống tới tận eo, ngón tay móc lấy quần cô kéo xuống một chút, mãi cho đến lúc lộ ra phần đùi trắng nõn thì tay anh để lên âm đế cô, cách tầng vải dệt mỏng cọ lên lớp thịt mềm đến ướt sũng. Cô nặng nề thở dốc, anh cũng cởi luôn quần áo của mình dây dưa với cô, muốn gần gũi với cô hơn.
“Thầy à, chơi đồ chơi nhỏ đi.”
Cô ngẩng đầu lên, ngập ngừng dán lên môi anh, tách cặp đùi trần trụi ra, hé lộ huyệt nhỏ đã ướt sũng, quần lót mỏng cũng ướt đẫm, bắt đầu trở nên trong suốt, mơ hồ nhìn thấy hoa huyệt được che đậy bên trong.
Lẳng lơ, buông thả, gợi cảm lại đơn thuần, mê hoặc người khác trầm luân.