Editor: Pepsi
Cửa được mở ra, Chu Từ hốt hoảng tắt điện thoại di động, quay lại thì thấy cha dượng đang xoa xoa tay đi vào: “Tối nay xe của mẹ con về rồi, bà ấy bảo chúng ta ăn cơm trước.”
“… Con không đói bụng.”
Chu Từ đứng bên giường: “Dượng ăn trước đi, con còn bài tập chưa làm xong ạ.”
Cô rút ra vài đề bài từ trong cặp, xoay qua mở đèn bàn ngồi xuống, rồi quay lại nhìn cha dượng. Cha dượng muốn nói lại thôi, đối diện với ánh mắt cô, sau đó ông ta quay người đi ra ngoài.
Chu Từ lại bấm mở điện thoại di động, thấy Tiết Kiệu không gửi lại tin nhắn khác, cô gõ gõ xoá xoá rất nhiều lần, cuối cùng nhắn: “Lần sau học bổ túc, em sẽ lấy về.”
Mẹ gửi tin nhắn cho cô, là ảnh chụp lịch số tàu xe của nhà ga: “Tàu chuyển tuyến đến muộn rồi.”
Chu Từ nhắn lại dặn bà mua gì đó để ăn, coi chừng bị tụt huyết áp.
Mẹ của cô chụp mì gói gửi đến.
Mẹ của Chu Từ tên Quách Diệp, sau khi ly hôn thì bà tập trung gây dựng sự nghiệp. Công việc của bà là kế toán, thỉnh thoảng bà sẽ ra ngoài giúp công ty khác xử lý vấn đề sổ sách, tóm lại là liên quan đến thuế vụ. Chu Từ không hiểu rõ những thứ này lắm, chỉ biết nghiệp vụ của mẹ rất xuất sắc, tất cả các công ty lớn nhỏ đều săn đón bà, thông qua việc bà khai thuế gọn gàng và không rắc rối nên rất nhiều nơi mời bà. Mẹ cô cũng làm cả những việc ngoài giờ khoảng mấy trăm mấy nghìn, chính vì vậy bà vô cùng bận rộn, một tháng có sáu bảy ngày bà đều ở bên ngoài.
Chu Từ ngẫm nghĩ một hồi thì mơ màng ngủ thiếp đi, lúc thức dậy đã hai giờ sáng. Hai tiếng trước, mẹ nhắn tin cho cô biết rằng bà sắp về đến nhà rồi.
Trời bên ngoài còn đang mưa, Chu Từ để chân trần đứng lên, định bụng ra phòng khách rót nước uống.
Phòng ngủ chính không khóa cửa kĩ mà chỉ khép hờ, trong đó bỗng vang lên tiếng thở ồm ồm, là giọng của cha dượng loáng thoáng truyền ra: “Em… em nâng eo lên đi.”
Mẹ bực bội nói: “Triệu Nguyên, anh làm nhanh lên đi, em buồn ngủ lắm rồi.”
Da thịt chạm vào nhau vọng ra tiếng bành bạch. Chu Từ lập tức đỏ mặt, siết chặt ngón tay lui về, rồi lại khoá cửa lại.
Khi Chu Từ quay lại ngủ tiếp, chất lượng giấc ngủ tệ đi hẳn, tất cả mớ hỗn độn đó đều là mơ. Kết thúc giấc mơ là Tiết Kiệu tách chân cô ra, cọ qua cọ lại trước hoa tâm của cô bằng dương vật to lớn kia, cuối cùng anh không khách sáo tách vách thịt ra rồi đâm vào.
Cô “á” lên, giật mình tỉnh giấc.
Mẹ nghe tiếng động, bèn gõ cửa hỏi: “Tiểu Từ, sao vậy, dậy ăn cơm chưa con?”
Chu Từ lê dép ra ngoài: “Con ra nè!”
Mẹ vừa hỏi tình hình học tập của Chu Từ vừa cẩn thận hỏi thăm về Tiết Kiệu: “Thầy Tiết của các con là một người vô cùng tốt, con đừng có ý kiến với người ta đó —— Tối nay mẹ rảnh nên đã mời thầy Tiết của các con tới ăn bữa cơm, con cũng tham gia đi.”
Chu Từ lắc đầu nói không muốn.
Quách Diệp giơ tay lên nhéo tai cô: “Con dám không muốn!”
Bà đang trang điểm cho gương mặt. Năm nay Quách Diệp đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng ngoại hình vẫn xinh đẹp, vóc dáng được chăm sóc rất tốt, bây giờ bà đang cười đùa với Chu Từ, những lọn tóc xoăn bồng bềnh được búi gọn sau đầu.
Cuối cùng Chu Từ không phản kháng nổi.
Mẹ cô đặt một phòng bao, hai người tới trước chờ đợi: “Thầy của tụi con có uống rượu không?” Quách Diệp bất chợt hỏi.
Chu Từ: “Con không biết.”
Quách Diệp lấy rượu đỏ từ trong túi ra: “Mẹ mua lúc về lại thành phố nè, chọn cái đắt tiền nhất đó. Thầy của bọn con đến từ thành phố lớn, không biết hợp ý không đây —— Nghe nói rất trẻ tuổi hả?”
“Dạ, 27 tuổi.”
Đang nói, Tiết Kiệu đẩy cửa vào với vẻ mặt hoà nhã: “Chào chị ạ.”
Quách Diệp đứng dậy: “Chào thầy Tiết, chào thầy Tiết, mời thầy ngồi.” Bà huých khuỷu tay vào Chu Từ ra hiệu cho cô đứng lên. Chu Từ bất đắc dĩ đứng dậy, chỉ thấy Tiết Kiệu đưa một túi giấy qua: “Chu Từ, sách bài tập của em rơi ở nhà thầy nè.”
Chu Từ không nhớ rõ có chuyện này, nhưng vẫn giơ tay nhận lấy. Mẹ cô xã giao với Tiết Kiệu, bảo con bé này từ nhỏ cứ hay quên trước quên sau: “Tôi thấy thầy Tiết hơi quen mắt nhỉ, quê quán của thầy cũng ở vùng chúng tôi à?”
Chu Từ mở túi giấy ra xem thử thì sắc mặt trắng bệch, rồi cô nhìn sang Tiết Kiệu.
—— Trong đó có đựng một quyển sách, trong sách kẹp nội y của cô, được giặt vô cùng sạch sẽ, mang theo mùi hương nhẹ nhàng và lành lạnh của anh. Nó được gấp gọn gàng và cất vào trong cuốn sách.
Trong khi anh đang nhã nhặn tiếp chuyện với mẹ cô, thì mắt lơ đãng liếc về phía cô với đáy mắt chứa ý cười.
“Không, tôi không phải là người ở đây.”
Mẹ Chu Từ cười: “Ái chà, vậy chắc tôi nhìn nhầm rồi, cứ cảm thấy tôi từng gặp thầy ở đâu rồi đấy.”
Tiết Kiệu mỉm cười ấm áp.
Bữa cơm này ăn khá lâu, trong lúc mẹ Chu Từ mượn cớ vào phòng vệ sinh, Chu Từ nhai thức ăn một cách vô vị. Cô biết mẹ muốn đi tính tiền.
“… Không phải em đã nói lần sau em sẽ đến lấy sao?”
Chu Từ vùi đầu ăn cơm, rụt rè nói.
Tiết Kiệu chưa kịp trả lời, Quách Diệp đã vội trở vào: “Ôi, thầy Tiết, sao thầy lại thanh toán trước vậy ạ.”
Tiết Kiệu cười: “Chu Từ là một học sinh giỏi, chị không cần phải cố ý cảm ơn tôi đâu.”
Quách Diệp định nhét vài tấm thẻ cho nhưng bị Tiết Kiệu uyển chuyển từ chối. Anh bấm mở điện thoại di động: “Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay chị uống rượu, để tôi đưa chị và Chu Từ về nhà nhé.”
Chu Từ cụp mắt, liếc thấy tin nhắn trả lời trên điện thoại di động.
Tiết Kiệu: “Lần sau nếu lại quên thì lúc quay lại em khỏi cần mặc nữa.”