Trans: Caramel
Lúc Chu Từ về nhà thì trời mưa rất to, Tiết Kiệu lái xe đưa cô về, mái tóc đen dày của cô gái buông xõa phía sau đầu, được gió thổi tung bay.
Cô kéo áo khoác kín lên đến cổ, giống như rất sợ lạnh. Tiết Kiệu thản nhiên tăng nhiệt độ máy sưởi trong xe lên, sau đó tiếp tục lái xe.
Chu Từ liếc nhìn anh một cái, sau đó rũ mắt xuống.
Tiết Kiệu vẫn luôn rất ít nói, giống như những lời của anh chỉ nói khi đã lột cô sạch sẽ, giờ phút này trên đường đi lại không nói một lời, Chu Từ không kìm được liên tục liếc nhìn anh. Người đàn ông tình cờ phát hiện ra ánh mắt của cô, đôi mắt cũng nhìn sang, lộ ra chút dịu dàng, áo mũ chỉnh tề mỉm cười.
Tên khốn vô sỉ, kẻ điên đáng sợ.
“Một tuần nữa Tần Lạc sẽ về trường.”
Tiết Kiệu dừng xe lại, tháo dây an toàn cho cô, nhạt nhẽo đề cập chuyện này với cô.
Chu Từ nhìn thấy động tác của anh thì vô cùng khẩn trương, chuyện tối hôm đó vẫn còn hiện rõ trong ký ức cô, bây giờ nhớ về chuyện bị người đàn ông này làm đến tè ra quần cô vẫn cảm thấy như bị sỉ nhục. Cô bối rối đẩy cửa xe ra định leo xuống, lại bị túm chặt kéo về chỗ cũ.
Tiết Kiệu cười như không cười nhìn cô, đưa cho cô một cái ô, chậm rãi nói: “Nếu cậu ta bắt nạt em thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ thay em giải quyết cậu ta.”
Anh nói xong, đưa tay ấn mở khóa an toàn cho cô: “Bây giờ có thể chạy trốn rồi.”
Chu Từ nắm lấy ô: “…Như thế nào thì gọi là bắt nạt?”
Cô gái nhỏ run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, tay kia nắm chặt lấy ô: “Giống như thầy đối xử với em, đó gọi là bắt nạt phải không?”
“Chu Từ, em để ý sao?”
Giọng Tiết Kiệu dịu dàng: “Đằng trước là tiểu khu của em, nếu như em không ngại, tôi có thể đứng trước tiểu khu của em, thể hiện một chút như thế nào là bắt nạt đấy.”
Sắc mặt Chu Từ tái nhợt.
Tiết Kiệu nghiêng người sang, nắm lấy cằm của cô hôn thật sâu. Chu Từ theo bản năng mở miệng ra, bị anh tham lam dùng đầu lưỡi trêu chọc.
Ngón tay thon dài đặt giữa hai chân cô, cách một lớp quần nhẹ nhàng vuốt ve hoa huyệt của cô.
Chu Từ rên ra tiếng, đôi chân cao gầy vặn vẹo.
Tiết Kiệu buông cô ra, ngón tay vẫn còn ở nơi đó, cách lớp quần thể dục mơ mơ hồ hồ đụng vào đến mức ẩm ướt mới buông ra.
“Bị người khác bắt nạt còn muốn chủ động há miệng đưa lưỡi.” Tiết Kiệu cười cười, như là muốn mắng cô bằng mấy từ xấu xí kia, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Anh thờ ơ nhìn cô, ngón tay cách một lớp vải dệt vuốt ve tiểu huyệt.
Chu Từ run rẩy, nhìn anh trông vô cùng đáng thương.
“Lần này tôi buông lỏng ra thì có thể tự mình âm thầm an ủi chưa?”
Bắp chân của Chu Từ căng chặt lên: “Em đã biết… Em đã biết.”
Tiết Kiệu rút tay về, rút ra một tờ giấy lau đầu ngón tay của mình.
“Còn có việc gì sao?” Tiết Kiệu lau tay xong, đặt lên tay lái, không chút để ý dặn dò: “Nhớ làm lại bài tập đấy, thứ hai mang lên văn phòng cho tôi kiểm tra.”
Chu Từ run run.
Người đàn ông nhìn có vẻ rất chán ghét khi tự mình viết tên của cô, nhưng chỉ muốn nhìn cô mạnh mẽ dạng chân ra, run rẩy nắm lấy cây bút lông, cầm lấy bầu ngực đang run lên vì lạnh, cảm thấy ngại ngùng mà ghi chép.
Buổi giảng bài chiều hôm ấy quả thật là một cơn ác mộng đối với Chu Từ.
- Người cô trần như nhộng ngồi trước bàn học, Tiết Kiệu quần áo sạch sẽ ngồi bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào hằng đẳng thức viết trên ngực cô.
“Cái này có thể rửa sạch.” Người đàn ông tóm lấy bầu ngực sữa của cô, nâng bầu vú cô lên để sửa bài tập, giọng nói từ tốn: “Nhưng khi em về phải viết bài tập lên đây đấy.”
Anh nhẹ nhàng cười nhạo: “Thầy sẽ kiểm tra.”
“À… Còn có nơi này, sẽ rửa luôn chứ.” Anh cắn lấy vành tai của cô, vuốt ve phần cực âm dương kia, trên môi vẫn còn nụ cười dịu dàng: “Làm thành hình xăm thì tốt rồi, lúc hôn đến điểm đó không chừng em có thể run lên.”
“Nơi này cũng có thể.” Người đàn ông vân vê hòn ngọc của cô, “Đáng tiếc nó quá nhỏ, còn có nếp nhăn nữa, phải chơi đến lớn lên mới được.” Anh nói xong thì kéo nơi đó ra ngoài, đầu vú ngập tràn chữ viết của Chu Từ run lên. Cô kêu ra tiếng, nghe thấy giọng nói dịu dàng của người đàn ông: “Mặc quần áo vào, tôi đưa em về.”
Động tác của anh bất chợt dừng lại, anh đưa cô lên đến đỉnh dục vọng, nhưng chưa kịp phóng thích lại hung hăng đập nát đi.
Làm như không quan tâm đến cô nữa.
Chu Từ sững người tại chỗ, đưa tay nhéo vào viên ngọc đã đỏ lên, lúc Tiết Kiệu đưa lưng về phía cô đã dịu dàng ôn tồn vuốt ve nơi đó một chút. Ngón tay thật cẩn thận bao phủ lên ngực, nhào nặn một cách vụng về hệt như nhào bột, động tác đó khiến cô hơi đau, đầu lưỡi chống lên hàm răng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Tiết Kiệu khẽ phát ra tiếng cười nhạo, quay đầu lại nhìn cô.
Cả người của cô gái nhỏ run lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Còn chưa đủ sao?”
Giọng người đàn ông khàn khàn: “Chu Từ, tôi nhịn cả buổi chiều rồi.”
Dâm thuỷ dưới người cô phun đầy, bắn tung tóe lên bàn. Chu Từ vô cùng bối rối mặc xong quần áo, chân giẫm lên mặt đất không còn chút sức lực, mềm nhũn ra thiếu chút nữa té ngã.
Cô hốt hoảng nhìn khối phồng lên giữa quần người đàn ông, hoảng loạn mặc lại áo thun và áo khoác vào rồi cầm lấy cặp sách mở cửa chạy ra ngoài. Ngay cả nội y cũng không thèm mặc, chỉ kéo áo khoác hạ thấp xuống để che đi.
Sau đó, vào giờ phút này lại giống như ngồi lên “Con thuyền hải tặc”.
“…Tạm biệt thầy.”
Chu Từ đẩy cửa ra, nắm lấy ô nhảy xuống xe, lúng túng cầm cặp chạy vào trong chung cư.
Cô vào nhà, không kịp đề phòng mà gặp phải cha dượng.
Hai năm trước, mẹ Chu Từ bởi vì bị ba cô bạo hành nên phải ly hôn, Chu Từ đi theo bà.
Trong thị trấn nhỏ này có mẹ không cha rất dễ gây chú ý, dì bảy dì tám cũng không quen chăm sóc cô, nên đốc thúc mẹ cô nhân lúc còn trẻ tìm một người trẻ tuổi nắm chặt vào, còn giới thiệu đủ kiểu người cho mẹ cô. Cuối cùng bà lại gặp được người đàn ông lương thiện tên là Triệu Nguyên, hai người đi lĩnh chứng, làm một bữa tiệc nhỏ, sau đó Triệu Nguyên dọn vào nhà cô.
“Đã về rồi à, đang làm gì thế?”
Trên người của người đàn ông này mang theo chút mùi khói, nhưng ông ấy không hút thuốc lá – chắc lại đi đánh bạc.
Con người ai cũng bảo là lương thiện này, cmn đang lừa dối mẹ cô.
Sau khi mẹ Chu Từ kết hôn mới phát hiện người đàn ông này đánh bạc thành tính, hơn nữa quả là người thành thật, ông ta bị người khác chơi xỏ cũng chẳng dám nói gì. Mẹ cô giận dữ kiên quyết phải ly hôn, lại bị mấy cô bảy, dì tám gì đó khuyên can: “Một người phụ nữ mà ly hôn tới hai lần, để người khác nhìn thấy được, về sau cũng sẽ khó tìm đối tượng cho Tiểu Từ. Đàn ông thôi mà, làm gì có người thập toàn thập mỹ không có tật xấu cơ chứ?”
Mẹ cô lại thở ngắn than dài đến nửa đêm, cuối cùng lại bị ép buộc cúi đầu.
Trong lòng Chu Từ nói đàn ông đâu chỉ đều có tật xấu, cmn chẳng là cái thá gì cả.
“Học phụ đạo, mẹ con tìm lớp phụ đạo cho con.”
“Học lớp phụ đạo!” Người đàn ông phát ra một tiếng la kinh hãi: “Bao nhiêu tiền?”
Chu Từ lạnh lùng nhìn lên, cô vẫn luôn duy trì tính cách dịu dàng, người bên cạnh luôn thấy tính cách của cô rất yếu đuối, giờ phút này đôi mắt cũng lạnh như băng: “Dù sao cũng là tiền mẹ con tự mình kiếm được.”
Cô nói xong, nắm lấy cặp, bước qua ông ấy đi lên lầu.
Triệu Nguyên đứng phía sau tức đến giậm chân, cuối cùng cũng không trách móc, vội vàng đuổi theo Chu Từ: “Buổi tối ăn cái gì, mẹ con nói hôm nay sẽ về.”
“Con không đói bụng.” Chu Từ lấy từ trong cặp ra chìa khóa phòng mình, mắt lướt qua hộp áo mưa đã mở ra nên lấy sách che đi, môi mỏng hơi mím lại: “Tý nữa gọi hỏi thử mẹ con một chút, xem bà ấy muốn ăn gì.”
Cô lấy chìa khóa mở cửa, thay dép lê tiến vào phòng mình, lấy điện thoại nhìn dòng tin nhắn.
Vẫn còn dừng lại ở câu nói kia của cô “Vì sao lại phải đến nhà giáo viên…” phía dưới Wechat, mẹ cô trả lời lại, “Mẹ sợ ở nhà dượng Triệu sẽ ảnh hưởng đến hai người học tập.”
Sau đó mẹ cô lại gửi thêm một tin nhắn đến, hỏi học phụ đạo có hiệu quả không, trước đó nửa tiếng lại gửi thêm một tin, “Mẹ lên xe rồi”, theo sau còn là một biểu tượng cảm xúc lòe loẹt.
Chu Từ đã gửi biểu tượng cảm xúc con thỏ nhỏ đáng yêu trước kia, lại trả lời thêm: “Con cảm thấy cách dạy của thầy Tiết không thích hợp, con có thể không đi không?”
Đoán chắc mẹ đang ngồi nhàm chán trên xe, nên hồi âm rất nhanh: “Mọi người đều nói thầy Tiết có trình độ rất cao, có thể là do mới đổi giáo viên mới, rồi con sẽ lại thích ứng ngay thôi.”
Chu Từ tắt màn hình di động, từ trong cặp lấy ra hộp áo mưa kia, vò vụn lại nhét vào đáy thùng rác, ném một đống rác che phủ lên nó.
Bỗng di động kêu lên một tiếng.
Tiết Kiệu gửi đến: “Em làm rơi đồ ở chỗ tôi này.”
Phía dưới kèm theo một hình ảnh, là nội y của cô.