Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 61




Lặng lẽ nhìn hắn đi xa, Phù Dao không an lòng đi gặp Lôi Động cùng Cốc Nhất Điệp. Lôi Động ngược lại không nói gì, vẫn chỉ cười khổ lắc đầu như trống bỏi. Khi nàng cảm ơn, lão chỉ huơ tay, "Được rồi! Cảm ơn rồi thì thế nào? Nếu như ngươi chịu gả cho Dã nhi để bày tỏ lòng biết ơn, ta sẽ nhận ngay lập tức!"

Mạnh Phù Dao cũng chỉ biết cười khổ, nhớ tới một việc, bèn hỏi Lôi Động: "Lão gia tử, ta nghe nói có Lôi Động quyết, có phải là võ công ông sáng lập ra không?"

"Hả" Lôi Động xoa xoa cái đầu trọc, trừng mắt thật to, "Lôi Động quyết là cái gì hả?", suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Chẳng phải là bộ công pháp nội lực ta rảnh rỗi buồn chán nghĩ ra sao? À, món đồ chơi kia không thành, trò lừa bịp thôi, căn bản là không bằng một nửa phần tinh tuý của võ công bản môn ta, ta đã vứt đi lâu rồi."

Mạnh Phù Dao im lặng, nhớ tới Yến Kinh Trần vì Lôi Động quyết kia mà đánh mất bản thân, thậm chí cuối cùng bỏ mạng, hắn ta nóng vội bày mưu hao phí hạnh phúc cả đời để theo đuổi, kết quả lại là nhặt giày cũ của người khác vứt bỏ. Đời người, thật đúng là mỉa mai.

Nàng thở dài, nhìn về phía Cốc Nhất Điệp, nàng vốn muốn hỏi tung tích của Tông Việt từ lâu rồi, song vì trận đại chiến kia mà không có cơ hội để hỏi, lúc này nhìn vào đôi mắt xinh đẹp mà lạnh nhạt của bà, Mạnh Phù Dao to gan tớn mật lại không tài nào mở miệng được.

"Ngươi là không dám hỏi, hay là không muốn hỏi?" Mạnh Phù Dao há miệng. Cuối cùng vẫn là Cốc Nhất Điệp mở miệng trước, "Ta không có hứng giúp ngươi," Cốc Nhất Điệp lạnh lùng nói, "Nhưng mà vẫn phải nể mặt Việt Nhi."

Phù Dao liền vui vẻ, Tông Việt không sao rồi!

"Cái tên ngốc này... " Cốc Nhất Điệp khẽ thở dài, "... Mệnh nó vốn cũng chẳng còn được bao lâu, lần này lại... Thôi quên đi, làm hết sức mình là được!"

Nụ cười trên gương mặt Phù Dao đông cứng lại, kinh ngạc nhìn bà, ý của bà ấy... là gì thế?

"Ngươi không biết Việt nhi cơ thể yếu ớt sao?" Cốc Nhất Điệp thản nhiên nói, "Nó vì báo thù nên đã làm một giao dịch với nữ vu sư Phù Phong, mượn năng lượng của ả, thi triển Hoán nhan đại pháp của kỳ thuật Hiên Viên thượng cổ, việc đó vốn đã tổn thọ, hơn nữa nữ nhân kia rắp tâm hại người, nhân cơ hội âm thầm hạ thủ với nó, nó... cũng chẳng sống được quá bốn mươi tuổi.

Mạnh Phù Dao lùi về sau một bước, bám vào thành sau lưng, tay vịn bằng cẩm thạch mang đến cảm giác lạnh lẽo, vậy mà cũng chẳng lạnh bằng lòng nàng trong khoảnh khắc này.

"Dựa vào y thuật của ta và nó, nếu như tĩnh dường thật tốt, vẫn có khả năng sống thêm mấy năm nữa, đáng tiếc...'' Cốc Nhất Điệp xoay người, không nhìn nàng nữa, "Nó bị tổn thương quá mức."

Cốc Nhất Điệp lạnh lùng ngạo nghễ không quay đầu lại nữa, một mảnh lá liễu dập dờn bay xuống Cửu Trùng cung, Mạnh Phù Dao vươn tay ra, muốn giữ lại nhưng lại thấy chẳng mặt mũi nào giữ lại, muốn níu giữ nhưng lại thấy chẳng biết có thể níu giữ cái gì, vận mệnh cuồn cuộn như nước chảy trôi, quá khứ chẳng thể nào trở lại được, quay trở lại để chọn một ngã rẽ khác, e rằng vẫn sẽ gặp phải kết cục bi thương như cũ. Nàng giơ tay ra thật lâu, lại chỉ đón được gió lạnh thấu xương trên đỉnh Thần điện, một lúc lâu sau, một giọt lệ nặng nề rơi trên đầu ngón tay.

Nàng không hề biết, Cốc Nhất Điệp xuống núi, bước vào trong căn nhà gỗ ở một sơn cốc bị che khuất sưới chân núi, dìu nam nhân áo trắng như tuyết ra, bà ấy nhìn ngắm dung nhan tiều tuy của hắn thật lâu, phảng phất như nghe thấy được sinh mệnh mỏng manh như lưu ly của hắn, đang từng chút một trôi đi thật nhanh theo thời gian, cũng dần dần mà đứt đoạn. Còn hắn chỉ nhìn theo phương hướng Trường Thanh Thần điện, ánh mắt như cánh diều, mỗi lúc một bay xa, nhưng vẫn luôn một mực nhìn theo phương hướng ấy.

"Quyến luyến như vậy, tại sao lại không đi gặp cô ta?" Tông Việt chỉ cười, không đáp. Cần gì để cho nàng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn? Việc gì phải khiến nàng đau lòng, cứ để trong lòng nàng vĩnh viễn lưu lại hình ảnh một Tông Việt khoẻ mạnh kia, để ký ức của nàng về hắn vĩnh viễn dừng lại ở cái hôn cuối cùng trong đêm đó!

Hắn muốn ích kỷ một chút, để một Tông Việt lạnh lùng độc miệng dùng phương thức dịu dàng ấm áp nhất, vĩnh viễn ở lại trong cuộc đời nàng.

"Cô ta vì ngươi mà rơi lệ."

Hắn vẫn lặng im, hồi lâu mới lên tiếng: "Nước mắt của nàng cũng chẳng đáng giá." Cốc Nhất Điệp nhịn không được cười, cười đến mức nước mắt lưng tròng, hồi lâu nói: "Nếu không phải là nhờ giọt lệ này, ta nhất định đã cho cô ta một bạt tai rồi."

"Bây giờ quay lại cũng vẫn kịp đấy." Cốc Nhất Điệp quay đầu nhìn hắn, thu lại nụ cười, thở dài: "Đồ ngốc, ngươi cũng giống ta mà thôi, mạnh miệng nhưng lại mềm lòng... Chúng ta đều là... những kẻ ngốc... "

"Không phải." Nam nhân áo trắng quay đầu lưu luyến nhìn thoáng qua hướng kia, cuộc đời này, có lẽ đây là lần cuối cùng... "Đây đều là số phận an bài."