Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 60




Trưởng Tôn Vô Cực hết sức hài lòng với sự ngạo mạn của Đế đại nhân, đích thân có ý tiễn Vu thần đại nhân ra ngoài. Đế Phi Thiên dù sao trong chuyện này cũng đã dốc sức rất nhiều, nếu không có hắn ta cùng xông lên Trường Thanh đại điện, giữ chân Trường Thanh Điện chủ và đám người của Ca Lâu La vương, kế hoạch của hắn và Mạnh Phù Dao có thể sẽ nhiều khó khăn hơn. Đại điện có chiến, cao thủ tập hợp, hắn cần dùng toàn lực để đối phó Điện chủ, nếu không có Đế Phi Thiên dốc sức hợp hồn, cho dù quân bọc hậu của Long bộ cuối cùng nghe theo căn dặn của hắn trước khi sự việc xảy ra, làm phản cứu người, cũng chưa chắc có thể bảo vệ an toàn cho Phù Dao.

Không ai ngờ là, ngay từ lúc đầu gặp Phù Dao, hắn đã xác định nàng chính là yêu nữ của Thần điện. Vì vậy hắn đã thỉnh cầu Thái Nghiên đối địch với mình. Đây chính là chiêu lật mặt được dùng ở phút cuối cùng. Khổ nhục mười năm chỉ vì một ngày, để sau này khi nàng chống lại Thần điện, có thể giành được cơ hội sống sót trong đường tơ kẽ tóc.

Cuối cùng cũng đã vượt qua rồi.

Chỉ đáng tiếc cho Thái Nghiên.

Hắn hiểu rõ tấm lòng của Thái Nghiên đối với hắn, việc duy nhất hắn có thể làm cho nàng ấy chính là trao cho nàng ấy chức vị Điện chủ để đáp đền, thế nhưng cuối cùng nàng ấy lại dùng tính mạng của mình để cứu hắn, khiến hắn mang nợ nàng ấy một đời. Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bài, ngẩng đầu nhìn mây xanh, như loáng thoáng nghe thấy tiếng nàng ấy nói: "Sư huynh, gặp được huynh là niềm hạnh phúc của ta, dù niềm hạnh phúc ấy thật mỏng manh."

Thái Nghiên.

Kiếp sau, xin đừng gặp lại ta. Kiếp sau, xin hãy là chính mình.

Trong cơ thể hắn có ba mươi bảy lá Mạn Đà La đang xoay chuyển, đó là ấn ký vĩnh hằng mà cô gái đó để lại cho hắn, đời này khó thể xoá nhoà. Hữu nhân hữu duyên tập thế gian, hữu nhân hữu duyên thế gian tập; hữu nhân hữu duyên diệt thế gian, hữu nhân hữu duyên thế gian diệt.

Hắn thở dài, bỗng có hơi ấm ùa tới, đôi bàn tay ấm áp của ai đó nhẹ nhàng ôm trọn hắn từ phía sau. Hắn không quay đầu lại, chỉ mỉm cười nắm chặt đôi bàn tay ấy, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay ấy, cảm nhận thân thể của người ấy đang khẽ khàng run ở sau lưng hắn, dù cách một lớp y phục, hắn vẫn biết rằng gương mặt của nàng đang tựa trên lưng hắn, rất lạnh lẽo.

"Bọn họ... đi rồi?" Vốn dĩ là một câu hỏi nhưng ngữ điệu nói ra lại là một lời khẳng định. Phù Dao gật đầu, áp mặt mình trên lưng Trưởng Tôn Vô Cực, như thể cố gắng hấp thụ sự ấm áp từ người hắn để làm dịu bớt sự lạnh lẽo trong lòng nàng.

Vừa mới nãy thôi, nàng đã tiễn bọn người Chiến Bắc Dã.

Từ sau khi Trưởng Tôn Vô Cực xuất hiện, Đại Hãn Hoàng đế không hề nói gì. Ánh mắt sáng quắc của hắn thấp thoáng chút mờ mịt u ám. Khi nàng lướt xuống thang ngọc, chuẩn bị ám sát Trường Thanh Điện chủ đã dùng kiếm của hắn, thế nên, trước khi chia tay nàng đã trả lại trường kiếm đó cho hắn. Hắn ngắm nhìn thanh kiếm đó, qua lâu thật lâu mà vẫn không muốn nhận lại.

Kiếm của Hoàng tộc Đại Hãn, từ trước đến nay không bao giờ trao cho người ngoài, một khi đã trao, cũng chính là trao cả địa vị và tôn vinh cả đời mình cho người đó. Nhưng ba lần hắn trao kiếm cho nàng, nàng đều hoàn trả lại. Nàng vĩnh viễn là một ngoại lệ của hắn trong cuộc đời này, cũng vĩnh viễn là tình yêu bất diệt của hắn, mà suốt đời này hắn chẳng thể nào có được, là nỗi vấn vương của hắn trọn kiếp này.

Đại Hãn Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Mạnh Phù Dao đứng trước núi tuyết long lanh, nàng còn toả sáng rực rỡ hơn so với ngọn núi tuyết này, nàng chính là đóa tuyết liên tuyệt thế được sinh ra ở vùng núi tuyết này. Từng bước từng bước giẫm lên máu tươi tiến về phía trước, để cuối cùng có thể trở về.

Còn hắn, theo ý trời đã định chỉ là một bức tranh rực rỡ của nàng đời này, chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi.

Hắn nhìn nàng, lâu thật lâu sau nhoẻn cười. Nam tử vận y phục đỏ đen đang đứng đón gió, tay áo bị gió thổi bay phần phật, như phẩy đi hết cát bụi máu tanh trên đường đời, cất giọng cười lớn. Tiếng cười khoáng đạt hùng hậu từ xa xa trên đỉnh Thần điện, truyền đi khắp cả dãy núi tuyết, phát ra âm thanh vang dội giữa khung cảnh mờ mịt tuyết rơi, tạo nên một hồi tuyết lở.

Hắn cười, nói: "Đời này, như vậy đã đủ rồi!" Sau đó hắn nhận lấy kiếm, tra vào vỏ, tiêu sái rời đi không ngoảnh đầu lại. Vạt áo đen thêu hình lửa đỏ nổi bật như một nét bút mảnh giữa đất trời mênh mang tuyết trắng, cách xa mấy mươi dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Đối với nam tử này, nhân sinh chỉ như một vết mực hay như chỉ là một giọt máu mà thôi, hắn ngạo nghễ cười, nụ cười này, in đậm trong khung cảnh đất trời một màu trắng xóa, nhưng mãi mãi chẳng thể nào phai mờ. Đời này có thể được gặp gỡ nàng, như vậy đã đủ rồi!